Lần này Giang gia đúng là đã chuẩn bị tốt bữa ăn đề tiếp đãi Mộ An An.
Chiếc bàn tròn đậm chất Châu Âu đặt đầy những món ăn đầy màu sắc, đầy kiểu dáng và khẩu vị.
Món lạnh món nóng đều là đồ thượng hạng, hương vị cũng rất mãnh liệt.
Đến cả tiểu Cửu cũng nhíu mày, đè thấp giọng nói với Mộ An An: “Lần này ra tay khá nặng đấy, nhìn là biết đã có chuẩn bị từ trước rồi, bọn họ muốn làm gì?”
“Tùy cơ ứng biến.”
Mộ An An chỉ nói ra bốn chữ, sau đó ngồi lên ghế cùng tiểu Cửu.
Trong suốt khoảng thời gian ăn cơm, không hề có chủ đề nói chuyện nào là có ích.
Cơ bản đều trôi qua giữa sự nhiệt tình của Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn.
Cách hai người đối xử với Mộ An An giống như đối xử với đứa con gái đã xuất giá lâu rồi mới quay về nhà mẹ đẻ vậy.
Sau giờ ăn trưa, Giang gia có người đến thăm.
Nói đến thăm không bằng nói là đến đưa đồ đi.
Trước đó Giang Trấn từng nhắc đến với Mộ An An, 10 năm trước Mộ Thanh có mối quan hệ với một công ty, sau đó để một kiện hàng bên trong công ty đó đợi đến mười năm sau là ngày hôm nay, đưa đến cho Mộ An An.
Trước kia Mộ An An không công khai thân phận nên mãi không chịu nhận.
Mà trước khi đến Giang gia, Mộ An An dã dự liệu được kiện hàng đó sẽ được đưa đến, cô cũng chẳng muốn đợi nữa.
Bời vì cô rất muốn biết 10 năm trước, mẹ đã để lại gì cho cô.
Kiện hàng này hẳn là món quà cuối cùng của mẹ dành cho cô.
Mộ An An lấy căn cước ra để nhân viên của công ty đối chiếu rõ thông tin tư liệu, sau đó mới ký tên và nhận kiện hàng.
Cô ngồi trên xe lăn, ôm kiện hàng trong lòng, mặc dù biểu cảm trên
mặt rất bình tĩnh nhưng động tác ôm kiện hàng thì rất cẩn thận.
Mặc dù kiện hàng được bọc rất ổn, nhưng Mộ An An vẫn lo lắng nếu mình hơi dùng sức sẽ khiến bọc hàng bị tổn hại.
“An An, ba đưa con lên phòng trên lầu xem nhé, bên trong đặt đồ của mẹ con đấy.”
Giọng Giang Trấn nhẹ đi rất nhiều, rõ ràng là đang làm thân.
Mộ An An gật đầu, quay sang nói với tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, em đợi chị ờ phòng khách.”
Tiểu Cửu vừa gật đầu, Quách Nguyệt Hoa ở bên cạnh liền nói: “Ta sẽ chăm sóc cho tiểu Cửu, con lên lầu nhìn xem đồ của chị Mộ Thanh đi, haizz, thiệt là khó cho đứa trẻ này.”
Lúc nghe được Quách Nguyệt Hoa nói câu này, Mộ An An thật muốn nói một câu, phải để bà Quách Nguyệt Hoa đối xử nhiệt tình như thế thì càng khó cho bà đấy.
Nhưng lúc đó Mộ An An không hề nói gì, cô rời khỏi xe lăn chống tay lên tay vịn cầu thang, từng bước đi lên lầu.
Mộ An An lên lầu, Quách Nguyệt Hoa ở dưới thiết đãi tiểu Cửu ăn điểm tâm.
Quách Nguyệt Hoa vẫn dùng tư thế cao quý ra để châm trà hoa.
Lúc này thái độ tiểu Cửu rất tùy ý mà dựa vào sofa, một tay đặt trong túi áo tay còn lại cầm điện thoại lướt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK