Tìẻu Cửu lảm nhám một lúc. đôi mắt to liền sáng rực lên mang theo vỗ vàn kỳ vọng khi nhin thấy Mộ An An.
Nhưng cô không giòi ân nói. vừa nói thì Mộ An An đã tức giận.
Ánh mắt Mộ An An vô củng oán giận nhìn bác sĩ Cố!
Bảc sĩ Cố ngượng ngủng: ‘Tôi đã thay thuốc cho tiểu thư An An xong rồi, không làm phiền cô và tiểu thư Cửu Cửu nỏi chuyện nữa.”
Bác sĩ Cố nói xong, vội thu dọn thùng thuốc rồi rời đi.
Hắn sợ nếu còn không đi thì Tiểu Cửu sẽ dặm mắm thêm muối vào, hắn sẽ chết trong tay hai cô gái dó mất thôi.
Bác sĩ Cố vội rời đi đến mức quên cả đóng cửa.
Mộ An An muốn nói, thì Tiểu Cửu ngồi bên cạnh liền nắm lấy tay cô: “Chị An, chị không càn lo lắng, với tình hlnh ờ võ đài quyền anh chín hạng đó thi tình cảm mà
Thát ca đối v<Ví ch hoàn loàn không giống chuyện tổl của hai người cũng sắp rồi đố”
Tiểu Cửu vừa nỏi vừa chình lại chổ ngồi ngồi hẳn lên giường nhưng chản khống ngửng đung đưa.
Mộ An An không nói gì nhiều.
Nghĩ đén dáng vẻ lúc Thắt gia nắm lấy bàn chân cô, trong lòng vừa xót xa vừa cảm động.
Tiểu Cửu tiếp tục nói: “Nhưng chị An này, em có một chuyện cần nói, chẳng qua chì là cách nhin của bản thân em thôi, chị lắng nghe là được.”
“Chuyện gì?”
“Chính là em cảm thấy nếu hai người ở củng nhau thành thật tỏ tinh thì nhất định phải là đàn ông làm chứ!”
Câu cuối của Tiểu Cửu nhấn mạnh ngữ điệu, cách nói đặc biệt mạnh mẽ.
Mộ An An nhướng mày: “Chà, tại sao thể?”
“Làm gi có tại sao, rất đơn giản thôi là tỏ
tinh hay CĂU hôn nhất định phổi do dàn Ông lảm, néu phụ nử quá chủ dộng thl sê không dược trân trọng, em không muổn chị bị như thể.”
Tiểu Cừu nốm lấy tay Mộ An An: “Chị là
người mà Cửu Cừu yêu quý…….không,
tương lai là chị dâu rồi, là chỗ dựa của Cửu Cửu, không có chị ai sẽ đối phố với Thất ca
bạo chúa…..à khôngl Ý em lả chị dâu và
Thất ca rất xứng đôi, nhưng em sợ chị sẽ không được trân trọng.”
Mộ An An dở khóc dờ cười khi nghe Tiều Cừu nói vậy.
Cô lắc đầu, đánh nhẹ vào tay Tiểu Cửu: “Cái này thi em yên tâm, cho dù chị có chù động thế nào thì Thất ca em đều rất xem trọng chị.”
“Chị An, sao chị lại tự tin như vậy?” – Tiểu Cửu lẩm bẩm.
Không phải phủ nhận Mộ An An mà là Tiếu Cửu rát ngạc nhiên.
Cỗ trước giở chưa từng tháy một ngirởl tự tin nól ra câu có ngưởl đàn ông sè vô cúng trân trọng minh.
Dù Tiểu Cửu còn nhò nhưng suy cho cùng cũng xuất thán từ nhà Tông Chính, hầu hit các tiểu thư nổi tiếng hơn cô nhiều tuồi, thậm ch/ có người đã gả đi rồi.
Mỏi làn xoay quanh chủ đề về đàn ông là họ lại bắt đẩu so sánh mức độ xa xỉ cua những món quà mà đàn ông mua, so sánh sự nghiệp đã bước sang một bậc khác hay so sánh gia đình của mình.
Nhưng không ai……nói rằng người đàn
ông sẽ coi trọng bản thân minh.
Tiểu Cửu lặng lẽ nhìn Mộ An An.
Mộ An An mỉm cười, nói: “Vì yêu thôi.”
Tiểu Cửu không hiểu.
Mộ An An nhin về trước, nhớ lại những ngày trong Ngự Viên Loan: “Trước giờ anh
ấy chưa bao giờ coi thường chị, cũng chưa từng đối xử tệ với chị. Khi chị gặp rắc rồi lại tức giận, chj chỉ cần nũng nịu hay uất ức một chút, anh ấy cũng không nổi giận. Bên đây giận dữ đến nổi vút chị ra sau nủi làm
mổi cho đâm sót, bôn kla lại xông vAo vl sự ch b thương. Chị chỉ càn b thương nhẹ. anh ấy cũng cảng thẳng cả ngày, chị rơi một giọt lệ tht anh Ăy cũng lau đi. Chị muốn ôm. anh ấy sẽ tuyệt (lối không rời đi.
Mỗi khi gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy sau khí bệnh, anh ắy nhất dịnh đều sẽ ờ bên cạnh.”
Mộ An An miêu tả, mặc dù mắt đò hoe nhưng miệng vẫn nở nụ cười.