ở vị trí eo bàn tay luôn có một nốt ruồi đỏ, bên trái của cô ấy còn bên phải là của Thất gia.
Lần trước khi ở trên xe, Thất gia liền hôn một cái ở nốt ruồi đỏ này.
Là Thất gia của cô! Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
Là anh ấy!
Anh ấy đến rồi, thực sự là đến rồi!
Anh ấy đến đón cô về!
Tim cô đập loạn nhịp, cô cảm thấy toàn thân bắt đầu xốn xang.
May mắn thay trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng cô cũng có thể siết chặt và nắm lấy tay anh ấy.
Các ngón tay và lòng bàn tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh nhưng lại vừa khít với bàn tay của cả hai hơn.
“Đừng sợ.”
Bên tai cô có một giọng nói rất nhỏ, nhưng cô có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Đó là Thất gia.
Thực sự là Thất gia!
Mộ An An nhắm mắt, mỉm cười.
Mọi sự hoảng loạn và sợ hãi lúc này đều tan biến hết.
Bậc kim cương là gì chứ?
Võ đài quyền anh có là gì chứ? *Cập nhật chương mới nhất tại Tamlinh247.com
Thất gia của cô đến bên cạnh cô rồi, Mộ An An có gì phải sợ nữa!
Mộ An An ưỡn ngực trong vô thức.
Mặc dù khi lên xe, vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Thất gia không buông.
Nhưng Mộ An An có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang ở bên cạnh mình.
Khi cô đặt tay lên ghế, cô cảm thấy bàn tay anh đang tiến lại gần và ngón tay út của cả hai lại đan vào nhau!
Rất chặt!
Từ ngón tay út đan vào, Mộ An An có vô số cảm giác an toàn.
Tỉnh dậy và thấy rằng mình bị mắc kẹt ở đây, thần kinh của Mộ An An rất căng thẳng.
Từ trận quyền anh đầu tiên đến ba ngày liên tiếp, sáu lần tới lui, thần kinh của Mộ An An hẳn sẽ rất căng thẳng mỗi khi đi qua hành lang dài và trên đoạn đường đi.
Căng thẳng, chán nản và sợ hãi. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.čom
Không phải là cô không sợ gì hết mà cô rất sự chết và cũng sợ chết ngay trên võ đài.
Chỉ là mỗi lần cô đều phải kìm nén nỗi sợ hãi này và siết chặt bản thân vào một khuôn khổ tốt nhất.
Nhưng bây giờ biết người đàn ông này bên cạnh, cô chưa bao giờ cảm thấy yên tâm đến như vậy.
Khi dừng xe lại, Mộ An An đi dọc theo một hành lang dài theo con đường cũ cho đến khi bên tai nghe thấy được tiếng động lớn,
không cần người bên cạnh nhắc nhở thì cô đã dừng lại rồi tháo khán bịt mắt ra.
Không biết có phải vì biết người đàn ông này ở bên cạnh nên cảm tháy vô cùng yên tâm hay không?
Dù sao thì sau khi Mộ An An tháo khăn bịt mắt ra, không giống dáng vẻ nghiêm nghị như trước nữa, toàn thân cứng đờ và chờ đợi trận đấu sinh tử.
Thay vào đó lại thưởng thức cánh cửa lớn trước mặt.
Cửa của bậc đồng thực sự là đống sắt đã hỏng, đặc biệt là tất cả đều gỉ sét và loang lổ.
Hạng bạc thực sự là bạc, còn vàng thì đương nhiên không cần kể rồi.
Những viên kim cương rõ ràng là sành điệu hơn nhiều, mặc dù chúng không thực sự được làm từ kim cương nhưng phần trên cùng được khảm kim cương.
“Đeo vào đi.” – Tên béo bên cạnh mất kiên
nhẫn nhắc nhở, hình như là Mộ An An đã dán mắt vào cánh cửa đó rất lâu.