Kết quả là khi ánh mắt quay sang hướng khác thì cửa xe bên kia đưọ’c mở ra, sau đó có tiếng
đóng cửa, ghế khẽ rung lên, rõ ràng là có người vừa ngồi vào.
Mộ An An quay ngoắt lại và ngạc nhiên khi thấy người ngồi trong đó.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Mộ An An nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Một bộ đồ thể thao màu đỏ đen, những lọn tóc màu vàng kim đặc biệt bắt mắt, vì do có máu lai nên ánh mắt xanh xám cùng sống mũi cao vút đã sớm trở thành biểu tượng của người này.
Mộ An An rất ngạc nhiên.
Vì đã rất lâu rồi cô chưa từng gặp lại người này, bây giờ còn là gặp mặt kiểu này.
Nhưng Tóc Xoăn ngồi bên cô ngược lại cười khúc khích: “Nhìn
thấy một đoàn xe hùng hậu như vậy thì là cô rồi.”
Nói xong, Tóc Xoăn liền hỏi một câu: “Sao đột nhiên lại đến đây, đi đâu thế?”
Ánh mắt của Tóc Xoăn nhìn bên chân đang bó bột của Mộ An An, trái lại không nói gì.
Mộ An An trả lời: “Tiểu viện trên rừng.”
Vẻ mặt có chút kinh ngạc nhưng không nói gì nhiều.
Mộ An An nhìn chằm chằm biểu
hiện của cậu ta, đoán một câu: “Em cũng đi tiểu viện trên rừng đó sao, có chuyện gì thế?”
Nhìn bộ dạng của Hoắc Hiển như vậy, Mộ An An khẳng định hắn ta không hẳn là đi nghỉ dưỡng ở trên núi đâu.
Nhưng khi Hoắc Hiển nghe thấy Mộ An An hỏi, liền cười phá lên: “Tiên nữ à, sao em có thể thông minh như vậy?”
Mộ An An không nói gì, đợi câu trả lời của Hoắc Hiển.
Lúc này, bên cửa xe Mộ An An có
tiếng gõ cửa.
Mộ An An quay đầu và kéo cửa xe xuống, liền nhìn thấy khuôn mặt Giang Trấn đang mỉm cười lấy lòng cô, khi nhìn thấy Hoắc Hiển bên cạnh Mộ An An liền ngây người ra.
Hoắc gia có hai cậu con trai, Giang Trấn còn quen biết.
“An An, con nói muốn cùng bạn đi tiểu viện mà?” – Giang Trấn mang vẻ nghi ngờ hỏi.
Suy cho cùng, ông ta luôn nghĩ rằng Tiểu Cửu sẽ đi củng.
Nhưng bây giờ đến Thất gia cũng rời đi, Tiểu Cửu thì không thấy đâu.
Mộ An An nhìn Tóc Xoăn, biểu hiện lạnh lùng: “Tiểu Cửu chút nữa đến, phải đợi thêm 1 tiếng nữa, nếu mấy người đợi không được thì đi lên trước đi.”
“Sao thế được, chỉ 1 tiếng thôi mà.” – Giang Trấn vội vàng nói: “Ba qua đây để muốn hỏi con có cần ăn uống gì không?”
“Không cần, trong xe có rồi, cảm ơn.” – Mộ An An trả lời rất khách sáo, không có thời gian để diễn
tình cha con với Giang Trấn.
Vậy sau khi nói xong, Mộ An An trực tiếp nói một câu: “Còn chuyện gì khác không? Nếu không thì chúng ta ở trong xe nghỉ ngơi đi.”
Giang Trấn sững sờ, lau mồ hôi rồi gật đầu: “Không, không có, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Mộ An An liền kéo cửa xe lên.
Giang Trấn đứng ngoài xe có chút sửng sốt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK