Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ắn tượng của Mộ An An, mẹ là một

người rât hiên lành và yêu nghệ thuật, bà thường viết thư cho Mộ An An và cô cũng sẽ hồi âm.

Nội dung cùa bức thư về cơ bản là không nói ra được.

Nói cách khác, công chúa nhỏ Mộ An An có ý chí hơn, vì chuyện của Mộ Tài Tiệp mà cô và mẹ không chỉ mâu thuẫn một hai lần.

Mỗi lần, Mộ An An đều thông qua viết thư cho mẹ đề xin lỗi. Đây là cách giao tiếp đặc biệt giữa hai mẹ con.

Mộ An An nhìn chằm chằm vào gói hàng. Có thể tưởng tượng rằng một người mẹ ấm áp như vậy, viết thư cho cô nhất định cũng sẽ rắt ấm áp.

‘Thất gia.1’ – Mộ An An gọi một tiếng.

“Ta đây.”

“Cho người dọn dẹp sạch sẽ căn nhà này, phải rất sạch sẽ và gọn gàng nhé.” – Mộ An An nói.

Câu nỏi này của cô rất mơ hồ nhưng người đàn ông đang ôm cô lại hiểu được.

Căn nhà mà Mộ An An nói là chỗ mà người nhà họ Giang từng ở, vốn là nhà của nhà họ Mộ.

Cô muốn dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà đó, một chút dấu vết của nhà họ Giang cũng không thể có.

“Thất gia.” – Mộ An An lại gọi, ánh mắt không nỡ rời khỏi kiện hàng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm cô.

Mộ An An nói: “Qua ngày nữa là sinh nhật của cháu, cháu không muốn tổ chức, cháu muốn đi thăm mẹ, có được không?”

Ngày mà mẹ cô mát chính ỉà ngày sinh nhật cuối cùng của Mộ An An. Từ đó trở đi, cô không tổ chức sinh nhật lần nảo nữa.

Vi sinh nhật một tháng quá hoành tráng nên Mộ An An càng thêm đau lòng.

“Được rồi.”

“Chú có thẻ cùng cháu đi khống? Trước giờ cháu chưa từng chính thức đi thăm mẹ, cháu rất cáng thẳng.” – Mộ An An kỳ vọng

nhìn người đàn ông.

Trước kia cảm thấy mất mặt, không dám. “Ta sẽ sắp xếp.”

Mộ An An ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy ngồi như vậy không thoải mái lắm liền vùng vẫy bám lên người Thất gia.

Sau đó dang chân ra và ngồi dậy lần nữa.

Lần này, cô ngồi trong vòng tay của người đàn ông. Cô dang tay ôm lấy cồ Thất gia: “That gia, cháu còn một vấn đề nữa.”

Tay phải của Tông Chính Ngự ôm lấy eo đứa nhóc này.

Không dám dùng lực mạnh vì cô còn đang bị thương.

Khi vòng tay đó choàng qua eo cô, Thất gia vuốt ve eo cô chỉ cách một bộ đồ.

Mộ An An nói: Thất gia, cháu nhớ là khi cháu rơi ra từ cửa sổ, chú từng nói với cháu một câu.”

“ừ.

“Chú nói là muốn cháu luôn ờ cạnh chú, một ngày, một tháng hay một nảm cũng không được thiếu, có đúng không?”

“ừ.”

Mộ An An mím môi: “Vậy chú….chú định

cho cháu thân phận gì để ở bên cạnh chú đây?”

Càng nói về sau giọng của Mộ An An càng nhỏ xuống.

Cô rất căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK