Khi nhìn ánh mắt của Tống Đình, Ttẻu Cửu lại nhỏ tiếng nói: “Tớ không kiếm ra nhiều tiền vậy đâu,
tất cả tiền tiêu vặt của tớ cũng không đủ một phần tiền bồi thường cho cậu đâu.”
Cô không dám tìm người nhà để mượn, càng không dám tìm đám anh trai đó.
Nói rõ ra không có tiền thì thật mất mặt.
“Kiếm không ra thì tôi có cách.” Trong lúc Tiểu Cửu đang suy nghĩ, Tống Đỉnh buộc miệng nói một câu, y như một vị cứu tinh.
Mắt Tiểu Cửu lập tức sáng rực lên nhìn Tống Đình: “Cách gì? Cậu nói đi! Mối quan hệ của chúng ta tốt vậy nên có thể thương lượng mà. Cậu nói đi, chĩ cần cậu nói là tôi đều OK!”
Với ánh mắt xin tha của Tiểu Cửu, Tống Đình lấy một sấp văn
kiện trong chiếc túi đen đira cho cô.
“Ký đi. Cậu nợ tôi không ít đâu.” -Tống Đình nói: “Ký đi, chuyện đơn giản mà.”
Tiểu Cửu mỉm cười, lật sấp vãn kiện qua.
Khi thấy dòng chữ 1HỌ’P đồng quyền chủ nợ’, nét mặt của Tiều Cửu liền cứng lại.
Dòng chữ đầu tiên đặc biệt bắt mắt: Bên B Tông Chính Tửu đã bán quyền tự do một năm của mình cho Tống Đình. Trong thời gian này, phải toàn quyền nghe theo sự sắp đặt cùa Tống Đình.
“Đình Đinh, cậu chắc chắn không?” Tiểu Cửu lặng lẽ ngước nhin Tống Đình.
Tống Đinh không nói lời nào, chỉ gật đầu rồi nẻm cây viết cho Tiểu Cửu.
“Ký hay trả tiền, tự cậu chọn.”
Cô có thể chọn bỏ trốn không?
Gì mà tự do một năm chứ!
Trong thời gian hợp đồng, Tổng Đình nói 1 thì không được nói 2, Tống Đình gọi phải nghe máy, không được phép tiếp xúc thân thể với bất kỳ ai khác giới ngoại trừ Tống Đình.
Đã vậy thôi đi, còn câu nữa: Không được giao du với Hoắc Hiển.
Có ý gì đây?
Khế ước bán thân ả?
Đây đâu phải bán tự do, mà là bán linh hồn!
“Tông Chính Tửu, bây giờ tôi đang vội.” Tống Đình nhắc nhở.
Tiểu Cừu bĩu môi: “Cậu đang vội thì tôi không thể ký được.”
“Được, tôi lập tức nói chuyện với ba mẹ cậu.” Tống Đình đứng dậy, không có ý định thương lượng.
Tiểu Cửu vừa nghĩ đến chuyện Tống Đình tìm ba mẹ mình liền sợ hái, vội nắm lấy cổ tay Tống Đình: “Tôi ký, tôi ký! Tôi ký là đưọ’c chứ gì, không phải chỉ là một năm thôi sao, cậu đừng làm loạn mọi thứ lên chứ….”
Tiểu Cửu càng nói càng ấm ức.
Tống Đình đứng đỏ không nhúc nhích, chỉ nhìn vào bản hợp đồng
và ra hiệu cho Tiểu Cửu mau chóng ký.
Tiểu Cửu cay đẳng, cầm viết lên một cách miễn cưỡng và ký tên.
Tông Chính Tửu, cô ký ba chữ một cách nặng nề, chậm rãi và run rẩy.
Sau khi kỷ, hợp đồng đã bị lấy đi trước khi cô có thể xem lại.
Tống Đình tỏ vẻ hài lòng, cậu ta quay lại và cầm chiếc túi đen rồi vỗ nhẹ trán Tiểu Cừu: “7 giờ tối, cùng tôi đến một nơi.”
“Tối không rảnh.” Tiểu Cửu buộc miệng vùi mặt xuống bàn.
Nói xong, Tống Đình đứng bên cạnh đột nhiên cúi xuống.
Đột nhiên, Tống Đình đến gần,
khiến Tiểu Cừu choáng váng, đầu như bắn pháo hoa…
Tống Đình nhln Tiểu Cửu.
Làn da trắng đến mức phát sáng.