Đọc truyện hay Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hình như Tóc Xoăn ở bên kia đã xảy ra chuyện gì đó.
“Anh nhìn hai người ở phía trước đi.” – Giọng nói của Giang cầm vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của Mộ An An.
Mộ An An quay đầu lại, nhìn thoáng qua Giang cầm.
Giang cầm sờ sờ cằm dưới, nhìn Hoắc Hiển và Trần Hoa ở vị trí bên kia, giọng điệu đùa cợt: “Tôi biết hai người kia”
“Hử?” – Mộ An An đáp lại một câu có lệ.
Giang cầm khẽ cười một tiếng: “ở trường học của tôi. Cô gái đó, béo như quỷ vậy, không biết mỗi ngày nghĩ như thế nào, nếu tôi béo như vậy, tôi liền tự sát chết đi cho rồi, thật ghê tởm, tôi nhìn thấy khuôn mặt bánh giò to đùng đó của cô ta, là đã muốn nôn ra rồi, ăn mất ngon.”
Mộ An An không có đáp lại, tiếp tục bóp chặt vô lảng.
Cô đang kìm chế tính khí.
Cô nhẫn nhịn Giang cầm, ấn vào vô lăng, để cô cảm thấy, vô lăng có thể
biến mặt cô ta thành một màn hình lớn.
Mà lúc này Giang cầm hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Mộ An An.
Nói chính xác hơn, đại tiểu thư giang cầm Giang cầm, căn bản chẳng thèm bận tâm đến những thay đổi trong biểu hiện của những người xung quanh cô ta.
Giang cầm: “Người đàn ông bên cạnh cô, là một nhân vật lớn trong xã hội, từ lúc học cấp 3 đã là đại ca trường, con lai, lớn lên cũng đẹp trai, gia thế cũng tốt lắm, nhưng tôi không thích.”
“Xem ra, người đàn ông kia cũng theo đuổi nữ thần.” – Mộ An An giễu cợt một câu: ” Nữ thần nhà ta thật lợi hại.”
Giang cầm hoàn toàn không nghe ra ý tứ giễu cợt: “Cũng được, anh như thế này, là người theo đuổi triển vọng nhất.”
“Nữ thần sẵn sàng cho tôi cơ hội, tôi thật sự là vinh hạnh.” – Mộ an an nói: “Chúng ta có cần đi xuống chào hỏi không, dù sao họ cũng là người quen của nữ thần, còn có người theo đuổi nữ thần, coi như là tình địch của tôi, dù sao cũng nên mặt đối mặt với nhau một lần chứ?”
“Chào hỏi gì chứ, cũng chỉ là một con béo, tôi đến nói nhiều một câu cũng thấy phiền, về phần người theo đuổi tôi, lại càng không có nhu cầu.” -Giang cầm nói rồi chỉ về phía Trần Hoa.
“Anh nhìn thấy chưa, cô gái đó vẫn cứ khăng khăng muốn dìu người người con trai đó, nhưng đối phương vẫn luôn từ chối.
Vừa nhìn là biết cô ta thích anh ta, cô gái kia cũng quá ghê tởm đi, không tự nhìn lại bản thân mình là cái dáng vẻ gì, vậy mà đi thích đại ca trường, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Giang cầm bắt đầu châm chọc một hồi, Mộ An An ở bên cạnh siết vô lăng ngày càng chặt.
Lửa giận trong lòng cô đang bốc cháy dữ dội.
Nhưng cô vẫn luôn nhịn.
Bên kia đường Trần Hoa đã dìu Hoắc Hiển đi xa.
Giang cầm vẫn còn tiếp tục cảm khái: “Anh nói xem sao trên thế giới này lại cỏ nhiều người không biết tự lượng sức mình như thế nhỉ, thật nực cười.
Cũng không biết tự xem lại thân phận của mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên
nga.
Nói tới đây, Giang cầm dường như nhớ ra gì đó đột nhiên khựng lại:
“Con béo kia, là bạn thân của con nhỏ xấu xí đó. Hai người một xấu một mập làm bạn thân của nhau, đúng là thú vị mà.” – Giang cầm che miệng lén cười.
Tiếng cười ấy lọt vào tai Mộ An An, vừa bén nhọn vừa ghê tởm.
“Nữ thần!” – Mộ An An đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải cô vẫn chưa đua đã sao?”
Cái gì?
“Tôi sẽ cho cô cảm nhận kích thích của tốc độ một cách chân chính!”
Lời này vừa dứt, Mộ An An liền nhấn ga hết mức, xe lập tức điên cuồng lao đi trên đường.
Trước đó Mộ An An không có tăng tốc quá nhiều, chỉ duy trì tốc độ trong phạm vi mà một người bình thường có thể chấp nhận được.
Nhưng lần này tốc độ điên cuồng tăng cao, trực tiếp tăng đến cực hạn.