Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ An An không nói câu nào, kéo cửa đi ra ngoài.

Cô sợ tiếp tục ở đỏ thì sẽ không khống chế được mà động thủ với bệnh nhân.

Thất gia biết có vui không?

Mộ An An đang tức giận, điện thoại bỗng reo lên. I

Cô nhìn người gọi đến rồi nghe máy.

“Tan làm rồi à? Ta đang ở cổng.” Một giọng nói thân thuộc vang lên trong điện thoại.

“Vậy chú đợi chút.” Mộ An An nói xong liền cúp máy.

Mộ An An chọc mạnh vào màn hình đỉện thoại: “Tông Chính Ngự, chủ chết chắc rồi.”

Mộ An An vừa mắng xong liền cười khúc khích.

Phía trước hành lang có một người đàn ông đang đi về phía cô.

Người đàn ông mặc bộ vest và đeo kính gọng vàng, trông rất nghiêm khắc.

Mộ An An biết người này, vệ sĩ bên cạnh lão gia Tông Chính -Ninh Tu Viễn.

Nhưng Mộ An An không thân với ông ta.

Vậy nên khi hai người chạm mặt, Mộ An An liền cất điện thoại và gật đầu chào Ninh Tu Viễn.

“Tiểu thư An An.” Khi Mộ An An định rời đi, Ninh Tu Viễn liền ngăn cô lại.

Mộ An An quay lại và nói: “Chung Đình không sao, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi vài ngày là được.”

‘Tôi gọi tiểu thư An An, không phải đẻ hòi chuyện Chung Đình.” Ninh Tu Viễn lắc đầu nối.

Mộ An An không hiểu: “Vậy có chuyện gi?”

Khi Mộ An An hỏỉ, Ninh Tu Viễn nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt dò xét.

Cảm giác dò xét này mang lại cho Mộ An An sự khó chịu.

Trong một lúc, cô không thể nhở ra cảm giác này xuất hiện từ lúc nào.

Khi Mộ An An thấy Ninh Tu Viễn im lặng và chỉ nhìn chằm chằm vào mình, cô lớn tiếng nhắc nhờ: “Ninh tiên sinh?”

Ninh Tu Viễn định thần lại: ‘Thật ngại quá, cô rất giống một vị cố nhân nên tôi cỏ chút mê hoặc.”

Nói xong, ông ta cúi đầu xỉn lỗi Mộ An An.

Với thái độ chân thành, Mộ An An không trách cứ. I

Chỉ là nhỉn như vậy khiến cô không thoải mái.

Khi Mộ An An chuẩn bị rời đi,

Ninh Tu Viễn nỏi: “Nhất là đôi mắt của tiểu thư An An rất giống.”

Mộ An An ngập ngừng, nói cô giống một người thi không sao.

Nếu nói tới đôi mắt cùa mình, cô thấy có chút mẫn cảm.

Mộ An An cười: “Vậy đố là duyên phận.”

“Đúng, là duyên phận. Nhưng vị cố nhân đó đã không còn nữa.” Ninh Tu Viễn nói.

“Xin chia buồn.”

“Không, người đó mãi luôn ờ trong tim tôi.”

Mộ An An chỉ cười: “Ninh tiên sinh có thể vào thăm Chung Đình, có chuyện gỉ có thể liên hệ bác sĩ khoa cấp cửu.”

“Được, làm phiền tiểu thu An An roi.

Mộ An An gật đầu, không nói gì nhiều liền ra ngoài.

Hành lang hơi dài, Mộ An An có cảm giác người sau lưng vẫn luôn nhìn cô.

Cảm giác này không dễ chịu tí g nào. 1

Đi hết hành lang, Mộ An An không còn cảm thấy ánh mắt của Ninh Tu Viễn nữa.

Vì Chung Đình đột nhiên đi cấp

cửu, sau đó còn thêm hai người bệnh nên ca trực của Mộ An An bị hoãn.

Khi cô tan ca đã là 7 giờ.

Bên ngoài bệnh viện, trời đã sập tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK