Tông Chính Nghiêm cũng nói chuyện đàng hoàng: “Yên tâm đi, tôi phụ trách tiền thuốc men.”
Dứt lời, hắn ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền rồi nói: “Còn phải đợi bao lâu?”
Người đàn ông và cậu bé nhìn nhau, rõ ràng là nắm được thời gian của đối phương rồi, cậu bé lập tữc trả lời: “Bệnh viện này xếp hàng cũng phải mất mấy tiếng, bác sĩ khám xong còn phải đi chụp phim, lẩy thuốc. Anh tuyệt đối không thẻ đi, anh mà đi thi chúng tôi không trả nổi đâu.”
Cậu bé vừa dứt lới, Tông Chính Nghiêm liền cau mày.
“Vậy đi, tôi để lại cho hai người một tờ séc và số điện thoại liên lạc. Nếu sau điều trị không đủ thì có thể liên lạc với tôi bật cứ lúc nào, tôi đang rất vội.” – Câu này của Tông Chính Nghiêm rõ ràng là muốn cười nhưng cố khống chế.
Mộ An An cảm thấy dù sao hẳn ta cũng có tiền, bị gạt thì bị gạt
Nhưng
%+mrưTìg ữữV
Khi Mộ An An quay người đi không kiềm được mà quay đầu lại.
Cứ cho là người ngốc nhiều tiền thì cũng là anh trai của Thất gia mà?
Lỡ như sau này gặp mặt biết cô thấy chết không cứu, rõ ràng là biết lừa gạt mà vẫn không nhắc thì không được hay cho lắm.
Chuyện này không liên quan gì đến tiền bạc.
Người ta sẽ cảm thấy bản thân bị xem như một kẻ ngốc.
Nghĩ đến đây, Mộ An An đi thẳng về phía đó.
Tông Chính Nghiêm đã viết séc xong.
Mộ An An nhanh chóng đi ra sau cậu bé và vỗ vai cậu rồi hét lên: “Chạy đi, có người cầm dao tới đấy!”
Mộ An An hét lên khiến cậu bé ngồi bó chân trên ghế bỗng bật dậy chạy ra ngoài.
Người vẫn đang ôm chân khóc bất ngờ khoẻ lại khiến mọi người xung quanh bàng hoàng.
Bao gồm cả Tông Chính Nghiêm đang viết séc.
Cậu bé rõ ràng không nhận ra mình đang chạy trốn, thậm chí còn không dám quay đầu lại mà cứ cắm đầu chạy.
Người đàn ông bên này cũng phản ứng chạy theo.
Tông Chính Nghiêm lúc này mới
biết chuyện gì đang xảy ra và cười khúc khích: “Hoá ra là lừa gạt.”
Mộ An An nhìn hắn ta một cái…
Trong lòng nghĩ: Đại ca, anh phải biết chứ!
Cả bộ não dùng để trang trí thôi sao?
Mộ An An không có ý định tiếp xúc với Tông Chính Nghiêm nên cô quay người đi và chuẩn bị trờ lại phòng cấp cứu.
Nhưng vừa quay người đi thi Tông Chính Nghiêm xông lên, chặn trước mặt cô.
“Chị bác sĩ, cảm ơn nhé. Để biểu đạt lòng cảm kích của tôi, không biết chị bác sĩ đây có thể nể mặt
cùng ăn bữa cơm được không?”
– Tông Chính Nghiêm cong môi lên nói.
Chị bác sĩ?
Tôi chính là em dâu tương lai của anh đó, cảm ơn!
Mộ An An lạnh lùng: “Cảm ơn, không cần.”
Cô muốn đi nhưng Tông Chính Nghiêm níu lại: “Không biết chị bác sĩ sao biết đối phương là lừa đảo, cô vừa la lên có người cầm dao đến thì bọn chúng liền chạy nhanh như vậy?”
Tông Chính Nghiêm bình tĩnh đặt tay lên tường và đưa cho Mộ An An một tập hồ sơ.
Con người này ngổ ngáo và có chút hỗn láo.
Một mặt thì đường nét khuôn mặt rất đẹp.