Tông Chính Ngự bên kia đã được trang bị đầy đủ vũ khí, ngước mắt liếc nhìn tên béo.
Tên béo muốn đưa tay đẩy Mộ An An đi nhưng hắn cảm giác trên người như có một vật sắc nhọn đâm vào, khiến hắn rợn người.
Trong vô thức nhìn người đối diện nhưng người đối diện đã lấy chiếc mặt nạ trắng cho Mộ An An, trông có gì đó không giống tí nào.
Tên béo lắc đầu, hình như hắn suy nghĩ quá nhiều.
Thất gia giúp Mộ An An đeo mặt nạ lên, buông tay xuống rồi vê lỗ tai cô: “Chiến thôi nào.”
Tuy nhỏ tiếng nhưng hai người rất gần nhau, Mộ An An có thể nghe thấy.
Tim vốn đã cảm thấy an toàn, ba chữ này dường như được gia cố thêm một lớp bảo
vệ lại càng yên tâm hơn. Đến vết thương cũng không thấy đau nữa.
Mộ An An cúi đầu, bắt đầu quấn băng trên tay.
Khi mọi thứ kết thúc, cánh cửa nặng nề được đẩy vào, ánh sáng hắt vào kèm theo những tiếng la hét điên loạn của đám đông lọt vào mắt và tai cô.
Khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện hạng kim cương có hai võ đài.
Hai võ đài đều là hình bán nguyệt và tạo thành một hình tròn, thoạt nhìn trông giống một vũ trụ.
Khán giả ở xa võ đài nhưng cũng không thể kìm được những tiếng hò reo phấn khích.
“Hôm qua người phụ nữ đó đã mất một ngày trời từ hạng đồng lên hạng kim cương đấy.”
“Tôi biết là Thần Chết! Các trận đấu của cô ầy tôi đều xem rồi, nghẹt thở vô cùng và thắng cũng rất đã, trong ba chiêu đã khiến đối phương không thể ra tay nữa.”
“Phụ nữ bây giờ đều lợi hại vậy sao?”
“Người phụ nữ này rất lợi hại, từ vòng
đồng đã nói một câu Thần Chết của các người đến rồi’ dùng danh nghĩa Thần Chết mà tàn sát tới giờ.”
« M
Khán giả bàn luận xôn xao, Mộ An An nghe thấy rất rõ, chỉ là trong lòng vẫn nghi ngờ.
Thần Chết? Trong một ngày mà đánh từ vòng đồng lên kim cương ư?
Mộ An An dường như nhớ lại hôm qua nghe thấy tên béo và tên gầy nhắc đến một chuyện, nhưng lúc đó Mộ An An vốn không chú ý. Lẽ nào nói đối thủ của mình hôm nay là Thần Chết này?
Trong lòng Mộ An An nghi hoặc, trong vô thức quay đầu lại tìm hình bóng của Thất gia.
Thất gia và tên béo đang đứng cùng nhau. Cho dù là cải trang nhưng anh ấy vẫn toát ra được khí chất tuyệt vời.
Khi Mộ An An nhìn Thất gia, ánh mắt Thất gia đang nhìn chằm chằm vào khán giả và
khi cảm nhận được ánh mắt của Mộ An An đang nhìn mình thì anh liền quay đầu lại, liếc nhìn Mộ An An một cái rồi lập tức rời đi. Cuối cùng, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào căn phòng ở tầng hai.
Miếng kính đó hoàn toàn không thể nhìn được từ bên ngoài, nhưng Tông Chính Ngự vẫn nhìn thoáng qua được là có người ngồi trên đó.
Trên lầu, Mộ Tài Tiệp nhìn Tông Chính Ngự qua một tấm kính.
Lúc nhìn nhau, Mộ Tài Tiệp vẫn nở một nụ cười hài hước trên mặt và thậm chí còn huýt sáo.
Hoắc Phong không hiểu khi thấy Mộ Tài Tiệp như vậy.
Mặc dù người này luôn như vậy, ôn hoà và gương mặt luôn nở nụ cười nhưng là một người có tâm cơ sâu như biển và cũng rất nguy hiểm. Hoắc Phong thậm chí còn không dám hỏi nhiều.
Mộ Tài Tiệp nghiêng đầu hỏi Hoắc Phong
một câu: “Vậy người bên cạnh a với trước đó là khác nhau sao?”
“Thưa ngài, gần đây võ đài có một đợt kiểm tra định kỳ, phát hiện có một đường hầm bị người ta khai phá và hiện tại đang được điều tra, vì lý do an toàn nên những người bên cạnh a trong hai ngày gần đây đều sẽ được đồi hết.” – Hoắc Phong giải thích tường tận.
Mặc dù nói mảnh đất này là của nhà họ Hoắc đứng tên, hắn cũng là chủ nhân đằng sau của những món đồ này nhưng người thực sự kiểm soát tắt cả lại là người đàn ông trước mặt.
Đối mặt với lời giải thích của Hoắc Phong, Mộ Tài Tiệp đột nhiên cười khúc khích và không nói gì về chuyện này.