Thời gian nghỉ trưa của kỳ sau đều sẽ ở phòng thí nghiệm của Tông Chính Thừa Duẫn.
Sáng hôm qua, bệnh viện không những mở cuộc họp nghiên cửu với Tông Chính thừa Duẫn, mà còn quyết định xây một phòng thí nghiệm trong bệnh viện cho Tông Chính
Thừa
Duẳn.
Toan bp d§u dirge camera ghi lai.
Trong do co r£t nhi£u chi tidt benh vien c£n ban bac vdi Tong Chinh Thíra Duln, Mo An An chi la mot hoc sinh, phai dgi sau khi chuyen nay du’gc quylt djnh thi moi bdt d£u hoc.
Mo An An r£t mu6n co co’ hoi di theo Tong Chinh Thíra Duln Ian nay.
Suy cho cùng, sự phong phú của các giá trị mà Tông Chính Thừa Duẫn tạo ra trong giới nghiên cứu y học dưới cái tên Trịnh Thừa là không thể đong đếm được.
Có thề theo học một người như vậy, dù chỉ trong một tháng ngắn ngủi cũng không thể so sánh với việc học bình thường.
Mặc dù Tông Chính Thừa Duẫn thừa nhận anh ấy ích kỷ, nhưng sau khi Mộ An An nghĩ về điều đó, cô tự tin bản thân có thể trở thành học sinh của Tông Chính Thừa Duẫn và sẽ làm tốt thí nghiệm này.
Xe dừng trước cổng khách sạn.
Mộ An An định mở cửa xuống xe thì đột nhiên ngừng lại.
Đôi mắt cố lóe lên một cách ranh mãnh.
áo Tông Chính Ngự, trực tiếp kéo mặt hai người lại gằn nhau
Hơi thờ của cô phả vào mặt người đàn ồng, từ khoảng cách gần, có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt người đàn ông.
Mộ An An nói: “Cháu về đây, ngủ ngon, Tông Chính Ngự.”
Nói xong liền đẩy anh ra và mở cửa xuống xe.
Khi đóng cửa lại, cô nghiêng đầu vẫy tay với người trong xe rồi mới rời đi.
Tông Chính Ngự ngồi trong xe, giữ nguyên trạng thái lúc Mộ An An chưa xuống xe.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ đột nhiên tấn công, và cảm giác đập thình thịch trong tim lại xuất hiện.
Tông Chính Ngự cúi đầu và mỉm cười: “Bé con, khá lắm.”
Khi Mộ An An vào thang máy, có thể thấy bản thân mình trong gương thang máy.
Cô mím môi và nở nụ cười.
Trong đầu nghĩ về buối hẹn hò tối nay.
Cô nghiêng đầu, phát hiện tối nay minh đẹp một cách kỳ lạ.
Khi thang máy mở cửa, Mộ An An cầm điện thoại chụp hai tấm selíie với ánh đèn ở hành lang khách sạn.
Mộ An An rất thích ánh đèn ở hành lang khách sạn.
khách sạn.
Trước dó đi đi về về rất vội vàng, hôm nay mới có thời gian đề chụp ảnh tự sướng ở đây.
Dù sao cũng không có ai. có người cũng không sao.
Ai có thể ngăn cản cô tự sướng chứ?
Nhưng khi Mộ An An đang hài lòng chụp vài tấm thì bên tai đột nhiên có một giọng nói rất quen thuộc: “Đồ khốn nạn! Đồ con rùa khốn nạn!”
Mộ An An dừng bước, quay dầu nhìn ra
sau.
Cỏ gái đang dửng ở bên trái lối vào thang máy, và giọng nói đến từ bên phải.
Giọng nói nảy quá quen thuộc …
Mộ An An không do dự, liền đi ra khỏi thang máy rồi đi về phía bên kia.
Kết quả là ngay khi bước ra khỏi thang máy thì thấy cảnh tượng trước mắt.
Tiểu Cửu mặc một chiếc váy dài thướt tha vởi hai bím tóc đuôi ngựa và đang đẩy Tống Đình.