La Sâm vẫn nghe không hiểu.
Cố Thư Khanh nhìn La Sâm cau mày rồi cười nói: “Loại trai thẳng như anh không hiểu đâu.”
“Được rồi, mấy người từ từ chơi đi. Tôi còn có việc, liên quan đến chuyện bị Thất gia từ chối thì hoan nghênh gửi tin nhắn cho tôi.” Cố Thư Khanh nói xong, liền cúp máy.
La Sâm còn chưa nói gì thì màn
hình đã tối đen.
Mặt La Sâm tối sầm lại, sau đó cất điện thoại vào túi áo.
Tông Chính Ngự vẫn chưa đưa Mộ An An về Ngự Viên Loan, mà đưa cô đến khách sạn ở.
Vì ướt mưa, cộng thêm Mộ An An còn say khướt như vậy nên Tông Chính Ngự mới gọi nhân viên phục vụ qua giúp cô thay quần áo.
Khi Tông Chính Ngự nhìn người phục vụ bước vào, liền đóng cửa phòng lại.
Phục vụ cầm bộ đồ bước đến giường Mộ An An.
Người phục vụ đã quen với
những việc như vậy.
Nhưng khi anh muốn đến đỡ Mộ An An ngồi dậy thì cô mở mắt ra, đôi mắt trong veo sáng ngời không giống bộ dạng của người say rượu rồi ngất xỉu giữa đường.
Phục vụ chết lặng đến nỗi khi định nói thì Mộ An An đã làm cử chỉ im lặng về phía cô: “Suỵt.”
Phục vụ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô không dám nói gì mà chỉ có thể cung kính đứng đó.
Mộ An An lấy quần áo rồi thay ra.
Khi chiếc cúc áo trượt qua môi cô, cô liền đưa tay vuốt ve nó.
Trong tâm trí, khi cô đứng trên đường đã được hôn và ôm trong
Nhìn người đang say rượu nhưng vẫn rất tỉnh táo thay quần áo, sau đó vén chăn nằm trên giường mà không thèm đắp lại.
Sau khi nằm xuống, cô ra dấu ‘OK’ với người phục vụ.
Phục vụ không dám nói gì, đành cất quần áo và bước ra ngoài.
Khi phục vụ mở cửa, liền thấy người đàn ông dựa vào tường, trong tay cầm điếu thuốc đang cháy.
Người đàn ông vô cảm, thậm chí còn rất lạnh lùng. Mặc dù rất đẹp trai nhưng phục vụ không dám nhìn, vậy nên chỉ có thể cúi đầu rời đi.
Sau khi phục vụ rời đi, Tông Chính Ngự không vào phòng ngay.
Anh dựa vào cửa và rít một hơi thuốc.
Ngay khi nhìn lên, thấy Mộ An An đang nằm trên giường.
Trẻ con ngủ đó giờ không đàng hoàng.
Thay quần áo rồi nằm đó trằn trọc.
Có vẻ như khuôn mặt cùa cô ấy không được dễ chịu, cô tự xoa và gãi mặt mình.
Tông Chính Ngự cau mày, dập điếu thuốc trên tay vào gạt tàn bên cạnh rồi bước vào.
Khi đến bên giường, anh thờ dài bất lực rồi chỉnh lại tư thế ngủ cho cô.
Mộ An An định đưa tay gãi mặt,
Tông Chính Ngự nắm lấy cồ tay cô.
“Khó chịu quá.” Mộ An An lẩm bẩm.
“Đừng gãi, ta rửa mặt cho cháu, ngoan nào.”
Người đàn ông đưa tay xoa trán cô, cúi người và đặt lên trán cô một nụ hôn rồi quay vào nhà vệ sinh.
Khi bước ra, anh cầm một cái khăn nóng trên tay. Anh ngồi cạnh và giúp cô lau mặt.
Đứa trẻ có vẻ dễ chịu hơn, khuôn mặt nhăn nhó khẽ cười.
Tông Chính Ngự để chiếc khăn nóng qua một bên, đưa tay và chạm vào mũi của đứa trẻ.
‘Tẩy trang.” Đửa trẻ lầm bầm.