“Tiều Cửụ, em không cần đối phó đâu, anh áy vốn đồi với em rất tốt.” – Mộ An An nhắc nhờ, tiện thể níu lấy tay áo Tiểu Cửu đẻ cô mau quay đầu.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Thất ca bước
vào.
Trời ạ, đứa trẻ xui xẻo này vừa quay đầu nhìn, nếu không nhìn thấy thì mất mạng rồi.
Mộ An An một lòng muốn cửu đứa trè xui xẻo này nhưng đứa trẻ này nhất quyết tự nộp mạng.
Không những không để ý đến lời nhắc nhờ của Mộ An An, miệng còn không ngưng lảm nhảm: “Chị An, em biết chị thương xót anh ấy nhưng chị đừng ngăn cản em, em bảo đảm sau khi chị dùng những biện pháp nảy xong, Thất ca sẽ tâm phục khẩu phục. Trước tiên, chị cần để anh ây học cách chám sóc, thương yêu em gái mình, dừng
suốt ngày như bạo chua vậy. hung dử như vệy làm gl chứ. lởm sao tr đây.
‘Tiểu Cửu. em……”
“Ay da. đừng Tìồu Cửu Tìẻu Cửu nữa. Cửu Cửu bâỵ giở cho chị tuyệt chiêu. Trước tiên, Thát ca bạo chúa không phải thưởng chê em ôn ào sao, em nỏị hai câu liền đuổi em ra ngoài? Chị cản trói anh ấy giải vào đây, sau đỏ em tìm vài hoả thượng tụng kinh quanh anh ấy, đé anh ấy học được chút thanh tịnh, trong sáng, nhẵn nại!” – Nỏi xong, Tiểu Cửu còn đập tay vào chân.
Mộ An An im lặng nhìn Tiểu Cửu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thất gia đã đứng bên cạnh, hai tay ôm ngực, mặt không cảm xúc nghe những lời Tiểu Cửu nói.
“Tiểu Cửu, được rồi.
“Được gi mà được, vậy mà hết sao? Chị An, em nói chị nghe, nếu như vậy mà hết rồi thì có lỗi với những uất ức nhiều nảm nay của em lắm!” – Tiểu Cửu khua tay.
Mộ An An thấy đứa trè xui xèo này không có ý định ngừng lại.
Dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ Tiểu cửu chết đi.
Mộ An An không ngân cản nữa, Tiểu Cửu liền mầt trởn. lám nhảm không ngừng!
“Con người bạo chúa này trước giờ vô cùng chú ý đến hình tượng, bất cứ khi nào em thấy anh ấy đều mặc vest giày da, vậy
nên….chị An này. em nghĩ ra dược một cách bảo đảm khiến anh ắy..hahahaha,
em nói chị nghe… hahahahahaha, anh ấy sẽ…..hahahahahahahaha.”
Tiểu Cửu chưa nói xong đã cười phá lên một cách điên cuồng.
Khi không nhịn được cười, Tiểu Cừu lăn lên giường và cười rát to, ra vẻ tự phụ.
“Chị An, chị nhân lúc anh ấy tắm..cướp
đồ anh ấy rồi tìm ký giả qua đây đề cả thế
giới chứng kiến anh ấy khoả thân..
hahahahahaha, đường đường là đứa cháu được lão gia nhà Tông Chính thương yêu hết mực lại lõa thể..”
Tiểu Cửu nói rất vui vẻ, nhưng khi cô lăn ra thì tháy một người đàn ông đứng cạnh giường, thì liền để những lời cô muốn nói nuốt ngược lại vào bên trong.
Thậm chí cỏn có tlểng nẳc cụt rát khôna thích hợp.
Tiểu Cửu lặng lẽ lăn đẻn bên cạnh Mộ An An và kẻo tay cô: “Chị An. em bị kich động quá mửc và ảo giác sao?”
Không nỏị gi, ôm lấy dầu Tiều Cửu và hướng mắt về chỗ ngồi cuối giưỏmg.
Thất gia mặc một bộ đồ bình thường, trên mặt không chút biểu cảm nào, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Tiều Cửu.
Tiểu Cừu suy sụp, cô áp sát vào người Mộ An An.
Sau khi nhìn thấy Thất ca, Tiểu Cửu cảm nhận được sức hút của câu thành ngữ ‘ma lực’.
Cô áp sát nguờí vào lưng Mộ An An mà run rầy.
“Chị An An, anh ấy tới rồi, sao chị không nói một tiếng?”
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Cửu, Mộ An An vô tình buông ra một câu: “Chị có nhắc
em rồi, không chỉ íà một tiếng.
NhU’ng….đừa Irẻ xui xẻo này có nghe không?