Chính là để trấn áp rất nhiều chưởng ngại trong lòng.
Mộ An An vẻ mặt đau khổ, cô muốn lên tiếng bảo anh đừng nói nữa, nhưng sự ích kỷ muốn biết được câu chuyện Thát gia và tin tức đó.
Cô cũng đang đấu tranh trong lòng.
Thắt gia lại nói: “Cho đén khi năm em ắy 10 tuói bị bại lộ, cô ày càn bản không phải
là em gái của cố Thư Thanh, là mẹ cố Thư Thanh cố ý đặt cỏ ấy ở bên cạnh ta, cô ấy….”
Thất gia chưa nói xong, Mộ An An đã không chịu nồi nữa.
Cô tiến lên một bước và ôm lấy Tông Chính Ngự từ sau: “Được rồi, chú đừng nói nữa. Hôm nay cháu muốn biết đến đây thôi, cái khác không muốn biết nữa.”
Giọng Mộ An An có chút đau lòng.
Cô thật không còn cách nào khác, nhìn Tông Chính Ngự chịu đựng rào cản tâm lý mà nói với cô những chuyện này.
Anh là Thất gia của cô.
Làm sao mà ngay cả đôi vai củng bắt đầu run lên.
Làm sao có thể có nhiều như vậy áp lực…
Cô ôm chặt lấy anh và nói: “Chúng ta không nói nữa.”
Tông Chính Ngự nắm lấy tay Mộ An An và kẻo cô vào lòng.
Lúc này Mộ An An mới phát hiện, đôl mắt anh đã đỏ hết lên, cau mày, trông có vẻ rất tệ.
“Xin lỗi, cháu không nên hỏi chuyện này. Là cháu không hiểu chuyện.” Mộ An An xin lỗi.
Cố đưa tay xoa chân mày Thất gia, biết rõ hôm nay bệnh anh tái phát nhưng vẫn cố
hòi.
“Không. Có vài chuyện cần nói cho cháu biết.” Tỏng Chính Ngự lắc đầu, chỉnh lại mái tóc cho cô.
“Vậy sau này từ từ nói, không gấp. Chú đã nói ai rồi cũng phải đi, còn chú thì không. Chú sẽ ờ cạnh cháu mà, đúng không?” Mộ An An nói rồi mỉm cười.
“Ta nói rồi, đi đảu ta cũng sẽ đưa nhóc con theo.” Tông Chính Ngự gật đầu.
Mộ An An mỉm cười: “Vậy lỡ như có một ngày, chú về thủ đô kế thừa nhà Tông Chính cũng sẽ đưa cháu theo chứ?”
“Không kế thừa.” Thất gia khẳng định.
Mộ An An ngơ ngác: “Lần này ông đến tìm chú, không phải hy vọng chú quay về kế thừa mọi thử của nhà Tòng Chinh sao?
Chú còn vi… chuyện năm đó mà khước từ à?”
Khi Mộ An An hỏi càu này, rô ràng thấy khóe miệng Thất gia có hơi cong lên.
Một chút mỉa mai và một chút khinh thường.
Anh quay đầu nhìn dòng sồng trước mặt.
Mộ An An lặng lẽ đứng một bẽn nhìn Thất gia.
Cô nói: “Chú không thích sao? Cho dù gia tộc Tỏng Chính lớn mạnh, nhưng chú cũng không thích. Vậy nên sau chuyện đó, chú dứt khoát rời đi. Một mình đến Giang Thành, một tay gầy dựng nên vương quốc thuộc về mình.”
Những suy đoán của Mộ An An về cơ bản là chính xác.
Cô ờ bên cạnh Thát gia 8 năm, cỏ yêu người đàn ông này 8 nàm và củng ám thầm quan sát, thấu hiểu được 8 năm.
Biet tịnh tinh của người dàn ỏng này lãnh
đạm, cao ngạo, xem thường mọi thứ.
Đối với anh mà nói, mặc dù gia tộc Tông Chính dù lớn đến đâu thì cũng là giang sơn đời trước giành lấy được.
Anh kế thừa rồi, chẳng qua là ngồi không hưởng thụ thôi.
Không có ý nghĩa, không có tính cạnh tranh, còn không bằng sự vui sướng khi bản thân tự giành lấy giang sơn của minh.