Nhưng khi mử hộp thoại của Thất gia và nhìn vào dòng trên, Mộ An An cảm thấy rất ấm áp.
Sau khi bình tĩnh hơn, Mộ An An cất điện thoại đi.
Định quay lại phòng cấp cứu nhưng không ngờ lại thấy hai
người đàn ông va vào nhau.
Nói một cách chính xác thi một người đàn ông đang kéo một cậu bé và ép cậu ấy vào tường.
Lý do thu hút sự chú ý của Mộ An An là vi hai người đó có vẻ ngoài không hợp nhau.
Người đàn ông mặc áo tay ngắn màu trắng cùng quần jeans bó, có hình xăm trên cánh tay cùng biểu cảm dữ tợn.
Cậu bé bị hắn ta đè vào tường mặc quần áo không chỉnh tề, bẩn thỉu và có một vết sẹo nhỏ ờ mặt.
Người đản ông nói: “Tôi cảnh cáo cậu, người đó vừa nhìn là biết người ngốc nghếch, tiền nhiều, sợ rắc rối, lần này cậu còn gây chuyện, tôi sẽ đánh cậu gãy chân đấy!”
Đối mặt vởi sự cảnh cáo đó, cậu bé lại không hề sợ hãi mà vẻ mặt còn đầy tự tin: “Chú Trương, tôi phá biết bao nhiêu lần như vậy rồi, chú yên tâm, tôi bảo đảm không vấn đề.”
“Đi, vào trong đi.” – Người đàn ông nói xong liền kéo cậu bé đi.
Mộ An An đứng cách đó không xa, thấy cậu bé còn sinh khí dồi dào, lúc bước xuống bậc thang còn đột nhiên hét lên một tiếng ‘ầm’ rồi nắm chặt hai chân khập khiễng đi vào.
Cái này….
Ăn vạ sao?
Mộ An An lại không ngờ đến ngày đầu tiến thực tập lại đặc sắc đến vậy.
Không những bị giáo huấn đến đầu óc đâm máu mà còn gặp phải chuyện ăn vạ này.
Quan trọng là…
Đối tượng mà cậu bé đó vừa nói ‘người ngốc, tiền nhiều, sợ rắc rối’ đó!
Là người đàn ông tầm 27 28 tuồi, mặc một bộ vest kẻ sọc và thắt một chiếc nơ đỏ nhỏ.
Người đàn ông có mải tóc đen dài tới vai, đeo kính không gọng, trông hắn ta rất lịch lãm, thậm chí còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Khí chất trên người hắn ta toả ra một sự kiêu ngạo khó tả.
I Thật không may là Mộ An An biết người này.
Nếu nhở không lầm thì người này là Lục gia — Tông Chính Nghiêm của nhà Tông Chính nổi tiếng ở thủ đô!
Mộ An An đã gặp hắn ta tại buổi khiêu vũ mặt nạ của Thái Tử Đoàn ở thủ đô.
Có điều lúc đó Tông Chính Nghiêm đeo nửa chiếc mặt nạ tia sét.
Khi Mộ An An nhìn chằm chằm hắn ta, dường như Tỏng Chính Nghiêm cảm giác được nên quay đầu nhìn cô một cái, đẩy nhẹ chiếc kính xuống và nhìn cô không chớp mắt.
Mộ An An:….
“Đại ca, chân này mà gãy là anh chịu trách nhiệm đấy. Kinh tế gia đình tôi vốn dĩ không được khá,
i^nươnọ 658
con cái tận dụng thời gian nghỉ để đi làm thêm, kiếm học phí. Chân này mà gãy thì không thể đi làm nữa, học phi học kỳ sau cùa nó thì phải làm sao.”
Ngưò’i đàn ông hung dữ lúc nãy ôm lấy cậu bé khóc lóc thảm thiết, như thể một người cha có cuộc sống khó khăn.
Mộ An An không thể không bái phục màn kịch này.
Vì người đàn ông vừa nói vừa khóc, thê thảm vô cùng.