“Chuyện gì vậy, sao lại bị điều đi?”
“Điều đi rồi e là không về được nữa hả?”
“Hôm qua hung hăng quá nên mới bị điều đi sao? Bác sĩ Quách nói rồi, năng lực không tồi nhưng vì quá ấu trĩ, không biết cách làm người.”
“Được rồi, được rồi, mấy người đi làm việc đi. Bệnh viện thường xuyên sắp xếp thì có gì lạ.” Chu Mộng Lan lên tiếng, phá tan mọi lời dị nghị.
Lúc này, Tiểu Trân bước đến trước mặt Mộ An An: “An An, tôi không giận chuyện hôm qua. Tôi đã về kiểm điểm lại mình, cảm thấy mình đã làm sai, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” ^
Tiểu Trân nói vởi vẻ mặt chân thành.
Chu Mộng Lan nói: “Đúng vậy, mọi người cùng làm việc chung, xảy ra xích mích là chuyện bình thường thôi.”
Tiểu Trân: “Đúng, tồi là người thẳng thắn, có gì tôi cũng sẽ nói thẳng ra vi sợ sẽ có gì không vui.”
Mộ An An đứng im lặng nghe Tiểu Trân và Chu Mộng Lan nói, cô mỉm cười với vẻ mặt đầy chế giễu.
Không muốn nói gì, cô đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tiểu Trân đứng đó, thấy bóng lưng của Mộ An An, vẻ mặt có chút u sầu.
Khi đối mặt với Chu Mộng Lan, cô tràn đầy năng lượng nỏi: “Chị Mộng Lan, chị có nghĩ rằng bây giờ An An càng giận em hơn không?”
Chu Mộng Lan lắc đầu.
Tiểu Trân nói: “Chuyện hôm qua em đã biết sai rồi, trước đó tâm trạng em không tốt. Cảm thấy bản thân đã nỗ lực như vậy, nhưng An An lại không tốn chút hơi sức nào mà lại đạt được tất cả.
Vậy nên em mới nói ra những lời không hay, em biết sai thật rồi. Sau này, nhất định em sẽ không đố kỵ nữa, em thừa nhận An An rất thông minh, em bì không kịp với cô ấy.”
“Haiz, em đừng nghĩ vậy. Em đó, chỉ cần chăm chỉ làm việc và học
tập. về phần An An, chị sẽ nốỉ với cô ấy để giúp hai người hàn gắn mối quan hệ. Nếu cần thi hẹn đi ăn lầu là được thôi.” Chu Mộng Lan vỗ vai Tiểu Trân.
“Một bữa lẩu không giải quyết được đâu, phải hai bữa mới có thể.” Chu Mộng Lan đùa.
Tiểu Trân cười: “Chị Mộng Lan, chị thật tốt, em nhất định sẽ cố gắng.”
Mộ An An thay đồ xong, mang thẻ, rời khỏi phòng thay đồ và đến vãn phòng cùa bác sĩ Quách.
Bác sĩ Quách đang trong phòng cùng giám đốc tim mạch nghiên cứu hồ sơ bệnh án.
Mộ An An đứng ngoài đợi một lúc
rồi gõ cửa văn phòng bác sĩ Quách.
Giám đốc tim mạch xem xét: “Vậy cứ quyết như thế đi, tôi đi trước.”
Quách Ái Hoa gật đầu.
Sau khi chủ nhiệm khoa tim mạch rời đi, Mộ An An đóng cửa và đi về phía bàn của Quách Ái Hoa.
“Bác sĩ Quách.”
Bác sĩ Quách tháo kính ra, lau đi và đeo lại.
Cô nói: “Trước đó cô tìm tôi để hỏi chuyện ký túc xá bệnh viện, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vốn dĩ ký túc xá bệnh viện đã hết chỗ rồi, tuy nhiên có người
quyên tặng toà ký túc xá, nên bây giờ còn rất nhiều chỗ. Cô qua bộ phận liên quan điền đơn và nhận chô đi.”
‘Bác sĩ Quách, ký túc xá được quyên tặng đó ở đâu vậy?” Mộ An An hỏi.
Bác sĩ Quách liếc nhìn, đôỉ mắt đó dường như nghĩ rằng Mộ An An đang hòi một câu rất ngớ ngẩn.
Có điều, bác sĩ Quách vẫn trả lời: “Gần bệnh viện, ban đầu là hạng mục khách sạn của tập đoàn ZY, mối quan hệ của viện trưởng và chủ tịch ZY rất tốt nên anh ấy đã tài trợ.”
Nghe đến đây, Mộ An An đã hiểu rõ.
Ban đầu, bác sĩ Quách nói không
có ký túc xá, đột nhiên có người quyên tặng cả một toà như vậy, ai lại hào phóng như thế chứ?
Giờ nói ZY liền biết ngay là công ty của Thất gia.