Từ một trợ lý chuyên nghiệp, được thảng chức thành nhà tư vấn tình cảm độc quyền của Thất gia, hắn đưa ra những lời khuyên rắt hay.
Lúc này, hắn không thể không gửi tin nhắn đến cố Thư Khanh để báo cho cậu ta về thành tích của mình.
Sau tất cả, tên gay chết tiệt này vẫn luôn cười nhạo EQ của hắn và Thất gia, nói đó là thiếu sót của hai người họ.
Rõ ràng chỉ là thiếu sót của Thất gia.
Hắn rất ưu tú!
Nội tâm của La Sâm có vẻ hơi hỗn loạn, vì vậy hắn không chú ý nhiều đến việc lái xe nên đã lái rất sát chiếc taxi của Mộ An An.
Tài xế taxi liếc nhìn kính chiếu hậu rồi nhìn Mộ An An ở ghế sau.
Cô đã không khóc nữa.
Cô để hoa và quà ả ghế bên cạnh, hai chân chụm vào nhau và hai tay đặt lên đùi.
Tư thế ngồi chuẩn mực, dịu dàng và thanh tao.
Chỉ là người nhln ra ngoài cửa sổ xe có hơi u sầu.
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một đứa trẻ mới thất tình, thực sự là một đứa trẻ tội nghiệp.
Tài xế không nhịn nổi mà lái chậm lại: “Cô gái, chiếc xe sau cứ luôn đi theo. Bác thấy chiếc xe
đó không rẻ lắm, cháu…quen
không?”
Nghe tài xế nói vậy, Mộ An An mởi định thần lại.
Cô từ từ xoay người ra sau xem biển số của chiếc xe.
Rõ ràng là xe của Ngự Viên Loan.
Theo như cô thấy, kể từ khi cô rời khỏi bệnh viện thì Thất gia đã theo sát phía sau.
Mặc dù không thể nhìn thấy bên trong, nhưng Mộ An An cỏ thề tường tượng được người đàn ông ngồi ở ghế sau trông như thế nào.
Hôm nay, anh vẫn mặc bộ vest rất có khí chất, vừa tao nhặ vừa lịch lãm. Dù là dựa vào ghế xe, anh vẫn biểu lộ ra khí chất rất đáng nể.
Dù ờ thời điểm nào, người đàn ông đó vẫn luôn lạnh lùng và kiêu ngạo.
Thật đáng tiếc là không phải của cô.
Mộ An An cụp mắt xuống, ngồi ngay ngắn lại và nói: “Bác ơi, đó là người cháu thích.”
“Hả? Vậy mà lại đuổi theo, sao
thế nhỉ…” Tài xế kinh ngạc,
suýt chút thì vượt đèn đỏ.
Tài xế chưa gặp chuyện như vậy bao giờ nên có hơi hoảng, không biết nên lảm gì.
Mộ An An cảm thấy dù sao họ cũng là người mà cô không quen biết nên cô chỉ thốt lên như vậy.
Cô có những bí mật và luôn giả vờ như thế.
Lúc này, cô mới nói: “Anh ấy không thích cháu, vì vậy anh ấy xem cháu như đứa trẻ. Nhưng cháu muốn lảm vợ anh ấy.”
Có lẽ tài xế đã hiểu khi nghe cô
nói vậy: “Chết tiệt, rốt cuộc thì anh ta cũng là tên cặn bã.”
“Cặn bã?” Mộ An An sửng sốt.
“Còn không phải sao, rõ ràng là không muốn cô nữa mà cứ bám riết, không phải cặn bã là gi? Không từ chối, không chấp nhận, không chịu trách nhiệm là bộ ba tác phẩm cùa tra nam.” Tài xế hiểu biết không ít.