Mộ An An cười nói: “ở bệnh viện, nhất là khoa cấp cứu thì mọi người đều như nhau!”
Lạp Tử: “Ca Ca chúng tôi thì khác! Bây giờ cô nói những lời này đều là ngụy biện, tôi nói
cho các người biết, tôi không giao Ca Ca cho các người đâu. Tồi muốn chuyển viện!”
“Đúng, tôi muốn chuyển viện!”
“Cái bệnh viện vô nhân tính này không cứu được người khác đâu!”
“Chúng tôi muốn chuyển viện!”
Mọi người xung quanh đều do Lạp Tử cầm đầu nên bắt đầu la ó lên.
Chu Mộng Lan thấy tình hình như vậy, thấp giọng hỏi Mộ An An: “An An, làm sao đây? Bảo vệ ra tay thì đám người này lại ngã ra đất, bảo vệ cũng chẳng dám làm gì. Chỉ sợ càng làm càng lớn chuyện.”
Mộ An An hít thở sâu, kiên nhẫn nói: “Chữa
trị cho anh ấy trước, đợi xử lý vết thương xong, máu ngừng chảy thì các cô có thể làm thủ tục chuyển viện bất cử lúc nào. Ngoài ra, mời các cô thông báo cho cồng ty quản lý qua đây giải quyết.”
Lạp Tử chất vấn: “Cô có ý gì? Ý cô là chúng tôi không có tư cách quyết định chuyện của anh ấy sao? Tôi nói cho các người biết, anh ấy là do chúng tôi bỏ từng phiếu bình chọn! Bây giờ, chúng tỏi muốn chuyển viện!”
Mộ An An đang cô gàng lịch sự và giữ nguyên nụ cười.
Nhưng khi nghe Lạp Tử thét lên, cô thật sự không nhịn nổi nữa.
Mộ An An ngưng cười, giọng nói chùn xuống: “Cho dù anh ấy là thần tượng của các cô, là người do các cô bỏ phiếu bầu chọn. Nhưng trước hết anh ấy vẫn là một con người, là một bệnh nhân thì có quyền được chữa trị, không phải là công cụ của các cô.
Các cô vỉ tốt cho anh ấy à? Có não không, quay đầu nhìn tình trạng của anh ấy bây giờ đi, anh ấy đã hôn mê rồi.
Cho dù là người có học thức, sống mười mấy nàm cũng biết việc đầu tiên bị bệnh là
cần được chữa trị ngay lập tức, chứ không phải làm những chuyện vô bổ này.
Thông báo công ty quản lý, là vì vốn dĩ các cô không liên lạc được với người nhà của anh ấy. Người của công ty quản lý có thể chịu trách nhiệm trực tiếp đối với bất kỳ tình trạng nào của anh ấy.
Hâm mộ à? Hâm mộ gì chứ, giấy cam kết phẫu thuật các cô có thể ký không? Anh ấy là nghệ sĩ, không phải công cụ. Không phải các cô bầu chọn là có thể trở thành thứ cho các cô sở hữu.”
Khi Mộ An An nói một từ, mọi người sững người trong giây lát.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một đám đông mang theo máy ảnh đến, bao vây xung
quanh giường của nam nghệ sĩ.
Những người này vốn dĩ không quan tâm nam nghệ sĩ thế nào, chỉ lo chụp chính diện, bảo vệ của bệnh viện vẫn cứ ngăn cản.
Nhưng người bên truyền thông quá nhiều, cộng thêm đám người hâm mộ.
Truyền thông, bảo vệ, nhân viên y tế, người hâm mộ đều tập trung ờ đây khiến cho bệnh viện trờ nên vô cùng hỗn loạn.
Ic Mộ An An bị đầy vào giữa, rất muốn đi qua phía nam nghệ sĩ. xt
Nhưng Chu Mộng Lan bên cạnh bị người ta xô đẩy, suýt chút thi ngã.
Cô thuận tay đỡ lấy lại bị người khác chen qua.
Cô thực tập lâu như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên thấy cảnh này.
Đến cuối cùng, người trong công ty quản lý của nam nghệ sĩ đưa đội vệ sĩ đến thì giới truyền thông và đám người hâm mộ mới tản ra.
Mộ An An không quan tâm được chuyện
khác, cùng Chu Mộng Lan đẩy nam nghệ sĩ vào phòng phẫu thuật.
Suy cho cùng, Mộ An An chỉ là bác sĩ thực tập, không cách nào phụ trách.
Là một bác sĩ khác của khoa cấp cứu chạy đến, Mộ An An và những nhân viên y tế khác cùng hỗ trợ xử lý.
Nhưng khi Mộ An An đến phòng phẫu thuật thì mới phát hiện nam nghệ sĩ này nhin rất quen.
Hình như là Leo, ngưò’i từng gặp ở thủ đô trước kia.
Lúc đó, Leo quay show trượt ván.
Trước đó hẹn hò với Tông Chính Ngự, và
nhìn thấy tin tức về Leo khi đang ăn cơm
Nếu không Mộ An An cũng không thể nhận ra.
Trong ký ức của Mộ An An, Leo rất nhút nhát, mắc cỡ, trạc tuổi cô, nhưng trông có vẻ nhỏ hơn cô một chút.
Nghĩ lại đám người hâm mộ đó…
Đó đâu phải người hâm mộ, mà lả tổ tiên.
Mộ An An lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm và cùng bác sĩ xử lý vết thương cho Leo.
vết thương ở vai của Leo chắc hẳn là bị thép cắt trúng, rất sâu.
Phần lớn các mô mềm bên trong đã bị tổn
thương, lại còn mất máu quá nhiều.
Ca lần này đúng là đủ khó khàn.