Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô liếc nhìn cơ thẻ mình và xác nhận là không lấy bất cứ thứ gì của Thất gia.

Lần này, cô ra ngoài mà không mang gì cả.

Món đồ rất đơn giản.

Tuy nhiên, ngay khi Mộ An An đang bối rối thì người đàn ông ngồi ờ bàn ãn đứng dậy và đi lên.

Vươn tay, nắm lẳy tóc của Mộ An An rồi kéo cho mái tóc dãi xoã xuống.

Khi Mộ An An quay lại, Thất gia cầm sợi dây cao su đỏ đeo vào cổ tay rát bình tĩnh.

Mộ An An hơi khó hiểu.

Chiếc dây chun đó được anh tình cờ đeo vào tay.

Người đàn ông phớt lờ cái nhìn ngạc nhiên trên mặt của Mộ An An, anh quay lại lấy sợi chun

khác trên bàn, nắm lấy tóc cô và buộc lên thành kiểu đuôi ngựa.

“Đi được rồi.”

“Hả? À được, vậy cháu đi trước…..” Mộ An An ngơ ngác.

Khi cô đến cửa, điện thoại của Thất gia reo lên.

Mộ An An quay lại liền thấy người đàn ông đang trả lời điện thoại.

Mộ An An ôm chặt trái tim đang đập thình thịch cùa mình.

Lúc này, người đàn ông đang nói chuyện điện thoại đột nhiên quay đầu lại…

Thất gia đột nhiên quay đầu ôm lấy Mộ An An.

Doạ đến Mộ An An kinh ngạc quay người lại.

Vì đi quá vội nên lúc đóng cửa không chú ý, cửa phát ra tiếng ‘rầm’.

Tông Chính Ngự thấy cánh cửa đóng lại, đột nhiên mỉm cười.

Anh nói chuyện điện thoại: “Không gì, tiếp tục đi.”

Mộ An An rời khỏi khách sạn. Khi ngồi taxi, tim vẫn đập thình thịch.

Cô hít một hơi thật sâu.

“Cô gái, là cháu à.”

Đẳng trước vang lên một giọng nói quen thuộc, khiến Mộ An An ngập ngừng.

Vừa ngẩng đầu lên liền thấy một gương mặt nhiệt tình đang mỉm cười.

Mộ An An cứng đơ.

Gương mặt này không xa lạ với cô.

Hôm qua mới gặp.

“Haiz, thật là. Khi cháu lên X, bác còn tưởng bác hoa mắt rồi.” Bác tài phì cười.

Nhân lúc dừng đèn đò mà nhìn Mộ An An: “Hôm qua cháu đi vội quá, cháu quên quét mã rồi. Bác đợi cháu kết bạn cà buổi tối mà không thấy đâu, còn tìm người xem điện thoại nữa. Còn tường

điện thoại hỏng rồi.”

Nghe bác tài nói vậy, Mộ An An thực sự không biết làm ihế nào đẻ hình dung sự gượng gạo của bản thân.

Đã gọi xe hai ngày mà đều cùng một bác tài.

Đúng là duyên phận.

“Cô gái, nhân lúc này cô mau thêm đi. Để hồi nữa là quên đấy.” Bác tài nhắc nhở.

Đã hết đèn đỏ, bác tài vẫn chưa cho xe chạy.

“Cô gái, bác nói với con trai bác rồi. Con trai bác đợi cháu kết bạn đó, haha.”

Mộ An An gượng cười: “Chắc không kết bạn đâu.”

“Sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không? Hay cháu cả thấy bác không phải người tốt? Bác quá nhiệt tình à? Cô gái, bác nỏi cháu nghe, cháu tuyệt đối đừng cảm thấy bác không phải người tốt. Bác là người tốt, không tin cháu xem chứng minh thư của bác này, bác….” Bác tài nghe Mộ An

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK