Vì khi cô không vui thì đều sẽ ở phòng thuỷ tinh.
Mộ An An ngoan ngoãn ngồi bên cạnh That gia.
Thất gia nhln cô: “Không vào sao?”
Mộ An An lắc đầu: “Cháu muốn bên cạnh chủ.”
Tông Chính Ngự nhìn một cái rồi rời mắt đi, anh xoa tai Mộ An An.
Ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa tai cô.
Tai cùa Mộ An An rất mềm, thịt nhiều, cộng thêm còn bấm lỗ tai nên khi xoa như thể, giữa chỗ đó chút cứng, rất vui.
“Thất gia, ông ờ đây cháu không có ý kiến. Cháu chưa từng nghĩ là muốn xung đột với người của ông.” Mộ An An giải thích chuyện của mình với quản gia.
Tông Chính Ngự chì ‘ừ’ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Mộ An An lại nói: “Cháu đã nghĩ kĩ rồi, thời gian ông ở đây thì cháu sẽ đến ký túc xá bệnh viện ở vài ngày. Nếu ông áy đồng ý thì cháu có thẻ cùng ông ăn một bữa cơm.”
Mộ An An vừa dứt lởi, Tông Chính Ngự liền cau mày.
Anh quay đầu nhìn Mộ An An và ngừng vê tai cô.
Mộ An An nói: “Có vài câu rất thẳng thẳn và cũng rất khó nghe, nói chuyện có thẻ thô thiển nhưng lý thì không. Cháu biết ông sẽ xem….”
“An An, thu lại câu sau đi.” Tông Chính Ngự cắt ngang lời của Mộ An An.
Mộ An An mím môi.
“Sau này không được phép nói những câu như vậy, nghĩ cũng không được, hiểu chứ?”
Mộ An An cụp mắt, chạm ánh mắt với Thất gia.
Người đàn ông cùng đôi mắt sâu thẳm.
Mộ An An nhiều lúc cũng không hiểu là sao đôi mắt của một người đàn ông có thể đẹp như vậy, lại đen và rất sâu, như ần chứa cả ngàn vì sao.
Nhìn nhiều thì dễ say đắm, không thể thoát ra.
Mộ An An nhẹ giọng nói:
“Nhưng…..”
“Mộ An An.”
“Được rồi…cháu không nói
nữa là được.
Cảm giác như người đàn ông đang tức giận, Mộ An An củi đầu và thu lại lời nói.
Có điều cho dù bây giờ không xứng, cho dù bây giở cô không là gi cả thì cô sẽ nỗ lực.
Nỗ lực trở thành người phụ nữ đứng bên cạnh anh ấy, nỗ lực trờ thành người khiến người khác kinh sợ, Tông Chính Ngự có một người như vậy bên cạnh sẽ vô cùng xứng đôi.
Mộ An An lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm, nở nụ cười tươi với Thất gia.
“Vậy cháu không nghĩ nữa, chỉ đừng động vào phòng cháu là được.”
“Không ai dám động, đứa trẻ ngốc.” Tông Chính Ngự xoa đầu Mộ An An.
Mộ An An gật đầu: “Vậy theo như lời cháu nói vừa nãy, ông sẽ ờ tầng ba, những cái khác thi quản gia tuỳ ý xử lý, cháu sẽ ờ ký túc xá bệnh viện.”
“ở biệt thự cùa Tiểu Cửu đi.” Tông Chính Ngự ngắt lời.
Mộ An An có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được”….”
“Chị An, chị An ơi chị An ơi!”