Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta có thể quay về rồi xem không? Dù sao thì bây giờ cháu cũng không sao, quay về để cho bác sĩ cố xem là được rồi.” – Mộ An An nói.

“Cháu muốn cởi đồ trước mặt cậu ta à?” -Tông Chính Ngự cau mày, ánh mắt hung dữ.

Mộ An An bị hỏi ngược lại như vậy, liền có chút phản ứng.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Khi tiếng gõ cửa vừa vang lên thì người quản lý liền đến.

Giọng của Tống Đình được truyền đến tai Tông Chính Ngự thông qua tai nghe buetooth: “Thất gia, dữ liệu sắp được bẻ khoá và trong khoảng thời gian này không thể bị phát hiện.”

Tông Chính Ngự cau mày nhưng phản ứng một cách nhanh nhẹn, trực tiếp cằm lấy bộ đồ và tóc giả, quay lưng đi liền đầy cửa nhà vệ sinh.

Tiểu Cửu đã ngã vào cánh cửa, thấy đẩy vào như vậy liền mất cảnh giác, bị chụp dựa vào tường.

Thất gia quay đầu: “Ra ngoài.”

Tiểu Cửu không dám ở lại chút nào, cô tuyệt vọng bước ra. Vừa bước ra thì có người đẩy cửa vào.

Mộ An An vội khoác áo vào.

Cô vốn cho rằng tên béo đến để nhắc nhở lả hết thời gian chăm sóc rồi. Nhưng khi ngẳng đầu lên thì có chút kinh ngạc. Vì người đẩy cửa vào không phải tên béo mà là hai cô gái. Hai người này.

Đều là hai người mà Mộ An An quen biết! Quách Nguyệt Hoa và Giang cầm.

Mộ An An vẫn ngồi trên giường nhìn Quách Nguyệt Hoa vá Giang cầm bước vào.

Quách Nguyệt Hoa vẫn như cũ, mặc một bộ âu phục trắng cao cấp mang thần thái thượng đẳng, đội mũ chóp làm tiêu chuẩn,

trên cồ còn quấn một chiếc khăn quàng cô.

Cách ăn mặc này mang phong cách quý tộc Châu Âu hơn, khi Quách Nguyệt Hoa xuất hiện cũng mang theo khí chắt ‘tôi là quý tộc Châu Âu’.

vẫn là thế này cho dù ở bất cứ đâu.

So với Quách Nguyệt Hoa thì Giang cầm, người nhút nhát đứng sau bà ta còn nhút nhát hơn.

Mộ An An đã lâu không gặp Giang cầm, vừa nhìn thì thấy Giang cằm ốm hơn so với trước kia, gương mặt hốc hác đến lộ cả xương hàm và đôi mắt ra.

Đôi mắt chút tinh thần cũng không có, cứ ngơ ngẩn như mất lỷ trí.

Tiểu Cửu cau mày nhìn hai người họ rồi nhìn qua Mộ An An.

Rõ ràng là nghi hoặc tại sao hai người đó lại đến đây.

Mộ An An ngồi trên giường rất bình tĩnh, kéo chiếc áo khoác qua, không có ý gì cả.

Cô vẫn luôn muốn biết nhà họ Giang ả đây, Quách Nguyệt Hoa cũng không thoát nổi liên quan.

Chỉ là không ngờ đến Quách Nguyệt Hoa lại đột nhiên đích thân đến đây.

Tại sao? Biết Thất gia tới đây nên chạy tới giết người diệt khẩu à?

Mộ An An lạnh lùng nhìn Quách Nguyệt Hoa bước vào, như đám quỷ tộc đi thị sát vậy.

Chỉ là khí chất của Quách Nguyệt Hoa dù có cao quý, nhưng Giang cầm sau lưng thì khác.

Giang cầm dường như đang sợ hãi, co rúm người lại sau lưng Quách Nguyệt Hoa, nhìn cảnh vật xung quanh mà không khỏi lo lắng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Mộ An An, Giang Cầm liền sợ hãi run rẩy, lập tức trốn sau

lưng Quách Nguyệt Hoa: “Mẹ ơi, mẹ…”

Quách Nguyệt Hoa vội dỗ dành, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Mộ An An.

Cúi đầu an ủi Giang cầm: “Tiểu cầm đừng sự, hôm nay mẹ đưa con qua đây để báo thù.”

Bà ta chỉ vào Mộ An An: “Con nhớ lấy chính người phụ nữ này đã hại con ra như vậy, hôm nay mẹ sẽ khiến người phụ nữ này phải trả giá cho những đau khổ mà con chịu đựng. Mẹ sẽ khiến cô ta khóc lóc quỳ dưới chân cầu xin tha thứ, quỳ dưới đất mà nhận lỗi và xin lỗi con trước cộng đồng mạng!”

Khi Quách Nguyệt Hoa nói xong liền nắm láy tay Giang cầm.

Nhưng những lời này của bả ta chĩ nói cho Giang cầm nghe, nhưng thật ra lại đang hướng về Mộ An An, nhất là dang tuyên thề với Mộ An An.

Mộ An An rất bình tĩnh, cô không hề để mắt đến những lời nói này.

Mộ An An điềm tĩnh, nhưng Tỉểu Cửu không thoải mái lắm: “Tôi nói này lão phù

thuỷ, bà đang nói cái gì thế để chị.chị

An tôi phải quỳ dưới đất xin tha à, bà có mặt mũi sao, bà có nhận nổi không?

Bà nói xem, cả ngày ăn mặc như vậy liền tưởng mình là quý tộc thật sao, tôi đã điều tra qua Thuý Hoa lớn lên ở làng chài rồi, bà vẫn muốn làm người thưựng đẳng à, e là bà mo’ hơi quả rồi đó?”

Bản thân Tiểu Cửu rất hay nói nhảm, khi mắng người khác thì miệng như súng laze, cứ bắn liên tục và rất hung dữ.

Quách Nguyệt Hoa trầm mặc, đang định nói thì Tiểu Cửu lại công kích: “Không phải tôi nói chứ tôi thực sự rất muốn hỏi bà là da mặt bà dày đến nỗl không biết xẩu hổ thì tôi cũng đảnh chịu, nhưng IQ của bà có thề cao hơn chút không?

Thân phận chị An như vậy, còn bà là rác rưởi từ đâu chạy tới mắng mỏ chị An như vậy, bả có tin là mỗi người ở Ngự Viên Loan chỉ cần nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết nhà họ Giang bà không?

Đồ khốn kiếp, tôi nói bà biết, bà đang chửi aỉ chứ hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK