“Chuyện gì vậy?”
Anh lạnh lùng hỏi một câu.
Mộ An An xoay đầu nhìn một cái, giải thích: “Chú đừng quan tâm cô ấy, chỉ là bị say xe nên nằm như thế sẽ dễ chịu một chút, một lát là không sao rồi ạ.”
Tiểu Cửu nằm nên không nhìn thấy biểu cảm của Mộ An An, nhưng nghe được công phu nói dối của Mộ An An thì bái phục.
Nếu cô có được công phu đó thì
cái tên Tống Đình chết tiệt kia đã sớm tử nạn trong tay cô rồi.
“Thất gia, không phải công ty chú có việc sao, sao đột nhiên quay lại thế ạ?”
Mộ An An chuyển chủ đề.
Tông Chính Ngự thu ánh mắt lại ánh mắt từ trên người tiểu Cửu.
Anh không trả lời vấn đề của Mộ An An mà hỏi ngược lại: “Ra ngoài?”
“Dạ, đúng ạ.”
Mộ An An xem như vẫn còn bình tĩnh: “Cô ẩy nói muốn đi thăm một người bạn ờ bên đây, cháu đi cùng cô ấy.”
Cùng lúc đó Mộ An An đã mở cửa xuống xe, sau đó đóng cửa lại.
Mộ An An tựa vào cửa xe, vừa hay chắn được nửa cái cửa sổ.
Tiểu Cửu lén ngước mắt nhìn một cái, vội vã nhổm lên từ dưới xe ngồi vào bên cạnh, xoay người nhìn về phía bên cạnh.
Dùng sự phản chiếu của kính để
nhìn tình hình của Mộ An An.
Mộ An An dán người lên xe, nhưng Thất gia thì đối diện thẳng với chiếc xe.
Anh đưa tay chỉnh lại tóc mái của Mộ An An: “Ra ngoài bao lâu?”
Nói xong anh cúi đầu nhìn chiếc chân đang bó bột của Mộ An An.
Chân mày anh khẽ cau lại, trực tiếp bế thẳng Mộ An An ra phía sau xe.
Người lái xe tự động bật mờ cốp xe.
Thất gia đặt Mộ An An ngồi đàng hoàng, chỉnh lại cổ áo cô rồi nhắc nhở: “Chân bị thương, bản thân phải chú ý một chút, đừng đứng mãi.”
“Cháu biết rồi ạ.”
“Cháu biết cái gì?”
Tông Chính Ngự đưa tay gõ trán Mộ An An: “Chưa ngày nào thấy cháu ở yên.
Tối nay đã phải ra ngoài rồi mà bây giờ còn đi.”
“Đứa trẻ này, khi nào cháu mới
chịu nghe lời dưỡng thương cho tốt?”
Đối mặt với những lời giáo huấn nghiêm khắc của Tông Chính Ngự, Mộ An An liền tủi thân nhìn anh: “Chú Ngự.”
Cô đưa tay về phía Tông Chính Ngự bày tỏ muốn được ôm.
“Đừng tỏ vẻ đáng thương, ta đang suy nghĩ có nên cho cháu đi Chi Shan không.”
Miệng Tông Chính Ngự thì từ chối nhưng vẫn đi lên trước một bước để bé con ôm.
Anh đưa tay xoa gáy bé con: “Dưới con mắt của ta mà cháu còn không an phận như thế, còn một mình đi Chi Shan nữa thì cháu có phải là lên trời luôn không?”
“Làm gì có ạ!”
Mộ An An kháng nghị: “Rõ ràng cháu ngoan như thế, cháu vẫn luôn nghe lời Bác sĩ cố dưỡng thương thật tốt.”
Mặt Mộ An An cọ vào lòng Tông Chính Ngự vài cái, sau đó ngẩng đầu, đặt cằm lên bụng dưới anh, cười tươi nhổm dậy nhìn anh.
“Chân cháu đẹp như thế mà không dưỡng cho thật tốt thì ảnh hường lắm.”
Nụ cười của cô gái tươi tắn mang theo ánh sáng: “Cháu yêu cái đẹp như thế sao có thể đề chân mình không đẹp được.”
Nói rồi Mộ An An còn lắc lư chiếc chân đang bó bột, nhưng bởi vì quá dùng sức lắc nên nếu không vì đang ôm chặt Thất gia thì cô đã bị văng ra khỏi xe rồi.
Nhưng vì dán vào quá chặt nên mặt Mộ An An có chút cọ lên khóa thắt lưng bằng kim loại của
Thất gia.
Tông Chính Ngự lập tức kéo mặt Mộ An An ra: “Đừng đụng bậy bạ.”
Giọng người đàn ông hơi khàn, Mộ An An cuối cùng cũng hiểu được, đỏ mặt ngượng ngùng quay sang nhìn chỗ khác.
Cô cảm thấy sầu vô cùng.
Con ngươi Mộ An An đảo lên xuống, tìm đại một chủ đề: “Thất gia, chú nói xem thời tiết hôm nay quá bí bách, bí bách đến khiến ta không muốn yêu thế giới này nữa.”
Tông Chính Ngự vốn đang mang bộ mặt nghiêm túc, nhưng khi nghe Mộ An An nói thế thì đột nhiên bị chọc cười.
Anh đưa tay xoa xoa tai Mộ An
An: “Quậy.”
Mộ An An nghịch ngợm cười lên.
Miệng thì chê thời tiết nóng nực,
nhưng cơ thể vẫn dính sát lên người Tông Chính Ngự.
“Thất gia, cháu nên trở về rồi, phải đi cùng bạn mới rồi ạ.”
“ừm.”
“Chú yên tâm, cháu chỉ ngồi một lúc, tối sẽ về.”
Mộ An An nói, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn tiểu Cửu: “Nói chứ Thất gia à, đêm nay chú muốn đưa cháu đi đâu ạ?”
Từ hôm qua đến hôm nay đều không nói đến, cứ thần thần bí bí.
“Đưa cháu và bạn cháu đi.”
Thất gia chỉnh lại.
Tim Mộ An An rung một cái, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Dạ, chú muốn đưa bọn cháu đi đâu?”
“Tối đi rước cháu, đưa cả bạn cháu đi chơi.”
Tông Chính Ngự không hề đáp lời Mộ An An, anh ôm Mộ An An lên đưa cô trở về phía cửa xe.
Tiểu Cửu vốn là đang nằm trước vị trí cửa xe, đem những hành
động giữa Thất gia và Mộ An An xem rõ ràng, mở to mắt nhìn nãy giờ chưa hề thả lỏng.
Khi thấy người đàn ông ôm cô gái đi đến, phản ứng đầu tiên của tiểu Cửu là bổ xuống dưới bàn, che mũi lẩm bẩm:“Cái đồ này sao lại rớt nữa thế!”
Lái xe đã mở cửa xe, Tông Chính Ngự ôm Mộ An An đặt vào xe.
“Có đem thẻ chưa?”
Anh lên tiếng rồi nhìn Mộ An An.
Tóc Mộ An An khá mượt, tóc tơ
rũ xuống trán.
Thất gia đưa tay vén tóc cô ra sau tai một cách tự nhiên.
“Hình như cháu quên rồi ạ.’
Mộ An An sờ sờ túi áo, ngoài điện thoại ra thì không còn gì.
Cô giơ giơ điện thoại lên: “Cháu thanh toán bằng điện thoại.”
Anh vỗ đầu Mộ An An: “Chơi vui một chút, cần gì thì gọi cho ta, ta sẽ bảo lái xe đợi cháu ở gần đó
lấy đồ.”
“Lấy đồ?”
Mộ An An ngơ ra một hồi.
“Nữ sinh các cháu ra ngoài không phải là thích mua sắm sao?”
“Ta bảo La Sâm đưa đến một xe vệ sĩ, mua xong cứ đưa cho lái xe là được.”
Tông Chính Ngự dặn dò đơn giản với Mộ An An xong, sau đó lui ra đóng cửa xe giúp cô.
Lúc xoay người lấy điện thoại,
mắt anh liếc qua tiểu Cửu đang nằm dưới xe một cái…
Tiểu Cửu nghe thấy tiếng mở cửa xe liền lập tức từ xe bò ra, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Thất gia vẫn chưa đi khỏi cửa.
Cô gần như theo bản năng nhắm mắt lại, thu mình lại và vùi mặt vào lòng Mộ An An.
Mộ An An vội ôm lấy và che mặt cô lại.
Nhưng khi sờ thấy khẩu trang trên mặt Tiểu Cửu, Mộ An An rất bình tĩnh vỗ vào đầu cô ấy.
Khi ngẩng đầu lên, Thất gia vừa lướt nhìn một cái, nghiêng đầu, biểu hiện nghi ngờ.
Tuy là tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng ngược lại Mộ An An lén quan sát biểu hiện của Thất gia, cũng không biết khi nãy Tiểu Cửu ngẩng đầu dậy, anh ấy có nhìn thấy gì không?
Theo lý mà nói thì Tiểu Cửu đeo khẩu trang, đội nón len, vốn dĩ cả mặt đều bị che khuất.
Nhưng đối mắt to tròn của Tiểu Cửu lại rất dễ nhìn thấy.
Thất gia lại không phải người bình thường của Tiểu Cửu mà là anh trai cô, Mộ An An còn lo lắng anh ấy nhìn thấy sẽ nhận ra Tiểu Cửu.
Đáng tiếc.
Mộ An An lén lút quan sát Thất gia cũng không quan sát ra được
gì-
Người đàn ông này trước giờ luôn điềm tĩnh, biểu hiện luôn lạnh nhạt, ánh mắt ưa nhìn nhưng lại quá trầm tĩnh.
Muốn quan sát được trên mặt
người đàn ông này có gì, quả là nói chuyện viễn vông.
Nhưng biểu hiện nghi hoặc Mộ An An, Tông Chính Ngự chỉ là bỏ tay ra khỏi túi áo.
Cầm điện thoại trên tay hướng về Mộ An An lắc lắc mấy cái, sau đó xoay người đi về chiếc xe kia.
Tài xế đã mở sẵn cửa xe, Thất gia cúi xuống bước vào xe và đóng cửa xe lại.
Sau đó xe từ từ khởi động, đi ngang qua Mộ An An.
Xe của Thất gia đi ngang qua Mộ An An hai lần, Mộ An An nhìn thấy Thất gia ngồi trong xe liền cúi đầu vào màn hình điện thoại.
Lúc sau, điện thoại của Mộ An An rung lên.
Vừa bắt đầu rung được một lúc.
Sau đó liền tắt đi.
Điện thoại của Mộ An An để trong túi quần, Tiểu Cửu vừa hay lấy được.
Rung lên một hồi, Tiểu Cửu không cảm thấy gì nhưng khi
rung liên tục một lúc lâu thì Tiểu Cửu vội vàng lấy ra.
“Chuyện gì vậy? Thất gia có phải gửi gì không, vừa nãy không nói, bây giờ khởi binh hỏi tội à?” -Tiểu Cửu thốt lên, hai mắt mờ to.
Nhưng khi nói xong lại rơi nước mắt: “Không đúng, với tính cách bạo chúa đó thì nếu thật sự phát hiện ra, anh ấy sẽ lập tức xử lý chị rồi, làm sao mà nhắn tin được.”
“Vậy là tại sao?”
“Chị dâu, hiện tại em rất sợ, em
cảm thấy trên đầu Cửu Cửu như có một con dao, có thể lấy mạng em bất cứ lúc nào.”
“Chị nói xem, nếu em bị Thất ca giết tại Giang Thành, ba mẹ em có phải còn cho rằng em cùng một gã đàn ông nào đó bỏ trốn rồi mặc kệ em chết thê thảm ờ
nơi xa lạ này, đây là..chết nơi
đất khách quê người!”
Tiểu Cửu càng nói càng thấy bi thảm.
Mộ An An nhìn cô ấy với vẻ mặt không nói nên lời, từ hộc xe lấy ra một gói thức ăn, tháo bỏ lớp bọc bên ngoài và bỏ vào miệng Tiểu Cửu.
Dùng thức ăn để bịt miệng đứa nhóc này lại.
Vừa bắt đầu đã cảm thấy những lời nhảm nhí này vô cùng đáng yêu, cứ cằn nhằn mãi không ngưng, nói chuyện cũng rất thú vị.
Nhưng nghe nhiều thì cũng có chút đau đầu.
Mộ An An cảm thấy bản thân và Thất gia đều giống nhau về bệnh đau đầu.
Đợi Tiểu Cửu bình tĩnh hơn, Mộ An An liền đem điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Vừa nãy có một loạt tiếng rung, chính xác là do Thất gia gửi tin nhắn lại rồi.
Mộ An An còn khó hiểu, kết quả là nhấp vào hộp thoại với Thất gia và ngay lập tức cười lên.
Tiểu Cửu lại gần, bỏ thức ăn trong miệng ra và kêu lên: “Woa!”
Mộ An An không phản ứng mà chỉ gửi một dấu chấm hỏi cho Thất gia.
Thất gia: Đưa bạn đi mua đồ đi.
Thấy Thất gia trả lời lại, Mộ An An kéo bản ghi trò chuyện lên.
Toàn bộ đều là tin nhắn chuyển khoản Thất gia gửi cho cô.
Mộ An An lướt cả ngày mới lướt đến cái đầu tiên, sau đó theo thứ tự từng cái từng cái lướt xuống.
Tiểu Cửu một bên nhìn thấy liền mím môi và không nói gì.
Vả lại còn lấy điện thoại ra.
Chia những người anh trai ra thành nhóm rồi gửi một tin nhắn vào đó.
Tiểu Cửu: Cửu Cửu muốn mua đồ nhưng không có tiền.
Tin nhắn này của Tiểu Cửu đã được gửi đi nhưng đến vài phút sau cũng không có ai trả lời.
Mộ An An đã nhận chuyển khoản rồi, túi tiền rủng rỉnh còn nhìn Tiểu Cửu nói: “Đợi xem, Tiểu Cửu em muốn mua gì, chị dâu đều mua hết.”
Tiểu Cửu ấm ức nhìn Mộ An An lại cúi đầu nhìn chiếc điện thoại không ai trả lời tin nhắn của mình.
Đột nhiên cảm thấy bản thân không phải thảm bình thường.
Nghĩ lại lúc nãy, cô nhìn thấy qua kính chiếu hậu.
Thấy một người lạnh lùng vô tình, không có tính kiên nhẫn, tính khí siêu tệ lại còn đặc biệt nguy hiểm, chỉ cần cô hít thở thôi Thấy ca, đột nhiên lại đối đãi với người khác ấm áp như vậy.
Cô cũng không dám tin đó là Thất ca của mình.
Bao gồm cả hiện tại….
Điện thoại của Tiều Cửu rung lên một hồi, trong lòng cô bỗng rất vui mừng.
Sau đó điện thoại lại tiếp tục reo lên, Tiểu Cửu lại càng thấy phấn khích.
Tiểu Cửu không kịp xem tin nhắn đã trả lời liền khoe khoang với Mộ An An: “Chị An, không cần không cần, Tiểu Cửu có tiền, mấy người anh trai của Tiểu Cửu đã
chuyển khoản cho em rồi, Tiểu Cửu cũng có tiền mà, không tin thì chị xem này, chị xem..”
Tiểu Cửu không nói vế sau mà chỉ im lặng.
Mở hộp đối thoại đầu tiên ra xem.
Đại ca: Trong vòng một ngày còn không về, hậu quả tự gánh lấy.
Nhị ca: Muốn chết hả?
Tam ca: Này, gan em cũng lớn thật, bỏ nhà ra đi còn công khai xin tiền?
Tứ ca: Xin lỗi, bạn hiện không phải bạn bè với đối phương.
Lục ca: Tiểu Cửu Cửu, anh đã định vị em rồi.
Bát ca: Cửu muội, em gửi tin nhắn qua là ba đã thấy rồi.
Thất bạo chúa: Cút.
Tiểu Cửu nhìn thấy tin nhắn mà những người anh mình trả lời lại, tâm trạng vô cùng suy sụp.
Đặc biệt là Thất ca.
Tin nhắn của Thấy ca ở cuối
cùng cho thấy anh ấy là người đầu tiên trả lời, kết quả là rất trực tiếp và thẳng thắn.
Tiểu Cửu quay đầu qua nhìn Mộ An An: “Chị An, Cửu Cửu thấy thế giới này thật u ám.”
“Thế giới này u ám không phải là những người anh của em nhắn lại đâu.” – Mộ An An thật lòng nói: “U ám là bây giờ Thất gia ở Ngự Viên Loan, lập tức sẽ định vị được em thôi….”
Tiểu Cửu vừa nghe, gương mặt liền tối sầm lại.
Một giây sau, vội vàng vứt điện thoại ra ngoài cửa xe.
Đoạn đường cao tốc này nhỏ và hẹp, bên cạnh còn có một vách núi cao, Tiều Cửu dùng hết sức vứt điện thoại xuống.
Vứt xong rồi trong lòng vẫn còn sợ: “May quá may quá, em đủ cơ trí.”
Mộ An An cong miệng: “Biết đây là nơi nào không?”
“Giang Thành đó.”
“Phạm vi thuộc Ngự Viên Loan
đấy.” – Mộ An An nói: “Điện thoại của em trong phạm vi Ngự Viên Loan, người có chút đầu óc cũng biết mà, em ờ trong Ngự Viên Loan mà gần đây chỉ có một người ra vào Ngự Viên Loan thôi, bạn của chị là Tông Chính Tửu.”
Từ suy nghĩ của Mộ An An mà phân tích thì vẻ mặt vui mừng của Tiểu Cửu ngay lập tức sụp đổ: “Vậy phải làm sao đây?”
“Ngoan ngoãn về nhận lỗi với Thất ca của em đi, sau đó tụi mình cùng chịu khổ, chắc không sao đâu.” – Mộ An An nghiêm nghị nói.
Tiểu Cửu ngay lập tức lắc đầu: “Chị khổ được rồi, em chỉ la lên thôi, Thất ca cũng đủ phiền đến muốn độc chết em rồi!”
Nói xong, Tiểu Cửu mở to mắt nhìn Mộ An An: “Chị dâu, chị dâu thông minh xinh đẹp của em, chị nhất định có cách cứu Tiểu Cửu đúng không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK