Trong mắt Tiểu Cửu, trước mắt không còn là trai tài gái sắc và phong cảnh hữu tình nữa, mà là khói lửa của chiến tranh.
Mộ An An thực sự rất muốn trốn.
Thất gia không bao giờ cho phép cô có người đàn ông khác.
Mộ An An cố gắng giải thích: “Thất gia, chú thực sự có thẻ yên tâm là cháu đã sắp xếp xong rồi. Để ý cũng không cần để ý đến người này, một chút cũng không. Lúc cháu tan làm, người đó còn cho người tặng hoa đến, cháu đến nhìn cũng không thèm, chỉ nghĩ là mau về nhà đợi chú. Thật đó, cháu xin thề!”
Nói xong, Mộ An An lập tức giơ tay xin thề.
Vừa giơ tay lên mới có phản ứng, chiêu này chỉ có Tiểu Cửu dùng thôi.
Mấy ngày nay chắc là suốt ngày ờ cùng Tiểu Cửu nên não cô cũng bị úng nước.
Mộ An An vội để tay xuống: “Thất gia, cháu bảo đảm sau này sẽ không có chuyện đó nữa.”
Vừa dứt lời, người đàn ông biểu cảm lạnh lùng nhin cô bỗng nở nụ cười.
Trong lòng Mộ An An càng thêm run rẩy.
Da gà đều nổi cả lên.
Nhất là khi tay người đàn ông để
lên đầu cô, như một con mèo vuốt ve tóc cô.
Ba giây sau, người đàn ông nói: “Ta quên rồi, đứa trẻ nhà ta đã lớn rồi, có người theo đuồi rồi.”
Thất gia, chú như vậy có ổn không? Cháu sợ.
“Cháu sẽ cố gắng tránh những người theo đuổi, cháu..”
“Không được, hiểu không?” Thất gia đột nhiên lạnh lùng nói.
Mộ An An vội gật đầu.
Tay của Thất gia đặt lên mặt cô: “Cháu dám, ta sẽ diệt trừ người đó.”
Mộ An An lắc đằu điên cuồng: “Cháu không dám, chắc chấn không dám.”
Không những không dám mà còn bảo đảm sẽ không có.
“Đứa trẻ ngoan.” Thất gia di chuyển bàn tay đang vuốt ve mặt cô lên dái tai cô với vẻ hài lòng.
Anh dựa vào ghế một cách thản nhiên.
Nhưng lại để Tiểu Cửu lặng lẽ di chuyển, tạo ra một chút khoảng cách.
Nhưng người đàn ông lia ánh mắt qua, Tiểu Cửu lập tức trờ lại chỗ bên cạnh Thất gia.
Cô thực sự rất sợ.
Vậy nên khi ngẩng đầu lên, vô tinh thấy Tóc Xoăn cách đó khồng xa liền la lên: “Nhìn xem, là Hoắc Hiển! Hoắc Hiẻn, anh qua đây, chị An bên đây, anh tlm
chị An mà!”
Mục tiêu mà Tiéu Cửu gọi, đơn gián chỉ là muốn kẻo Toc Xoăn xuống nưởc.
Tóc Xoăn sớm đã đến.
Nhất là sau khi Thất gia nói câu ‘Cháu dám, ta sẽ diệt trừ người đó.’ thì liền nhấc chân rời đi.
Kết quả là Tiểu Cửu, sát nhân hàng loạt đã gọi hắn đến một cách rất to tiếng.
Hắn đã phạm lỗi gì khi quen đứa trẻ xui xẻo này?
Tiểu Cửu gọi như thế, nếu Hoắc Hiển không qua thi sẽ nói không qua.
Sau cùng, Hoắc Hiển chỉ có thề cứng đầu đi qua đó.
Đồng thời, trong lòng thầm cảm kích vi lần nào giả vờ theo đuổi Mộ An An thỉ đã thu gọn tâm ý rồi.
Nếu theo đuổi cô tiên nhỏ này một cách trắng trợn, đoán là bây giờ bản thân đã bị phế mất thẳng em rồi.