Ngón trỏ vừa mới vuốt ve vết thương đã run lên rồi.
Tiểu Cửu vốn bị nhốt trong nhà vệ sinh, cả người nằm bò ra cửa, tưởng rằng sẽ nghe thấy cái gì đó không thích hợp với trẻ con nhưng bên ngoài lại vô cùng tĩnh mịch.
Tiều Cửu không dám mở cửa để xem chuyện gì đang xảy ra.
Mộ An An đã đợi rất lâu nhưng Thất gia không có phản hồi, cô không khỏi lặng lẽ quay người lại: “Thất gia.”
Vừa dứt lời liền thấy người dàn ông trầm mặc đó nhướng mày, giọng nói vô cùng khàn đặc: “Quay người lại.”
Mộ An An quay người lại theo phản xạ và đối mặt với bức tường trước mặt. Tim cô đập loạn xạ cả lên.
Trên bức tường dường như vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của Thất gia, hai mắt đỏ hoe.
Theo lời Mộ An An thì một người như Thất gia rất sâu đậm, ánh mắt thâm thuý khiến người ta không thể nhìn thấu, nhưng lại có thể dễ dàng nhìn thấu dược người khác.
Cô hiếm khi nhìn thấy trong đôi mắt ẳy trừ cảm xúc sâu lắng. Đôi khi tức giận, đôi khi
lại dịu dàng và nông cạn. Nhưng.đôi
mắt đỏ hoe đó thì là lần đầu Mộ An An thấy anh như vậy sau 8 năm.
Chỉ cần nhìn một cái liền cảm thấy tim bị đâm rất kịch liệt, ánh mắt như vậy khiến Mộ An An cảm thấy ngạt thở.
Cùng lúc dó, Mộ An An rõ ràng cảm nhận được ngón tay của Thất gia lướt nhẹ qua vết thương của cô, vai của Mộ An An trong vô thức liền thẳng lên.
Chỉ cảm thấy vết thương mà Thất gia chạm vào lại ngứa chịu không nổi như bị kiến cắn.
“Tiểu An An.” – Tông Chính Ngự nói, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại chạm đến trái tim Mộ An An.
Anh lại hỏi: “Đau không?”
Hai chữ nảy vừa thốt ra, hai mắt của Mộ An An lại đỏ hoe, từng giọt nước mặt lại rơi xuống lòng bản tay.
Mộ An An mím môi, không quay lại cũng không lên tiếng.
Khi biết mình sập bẫy ở Kỳ Sơn, cố hoảng sợ nhưng không khóc, cô luôn tự nhủ lả
phải nghĩ cách.
Khi tỉnh dậy và thấy mình bị kẹt ờ nai này, cô đơn và bơ vơ còn phải đi vào vòng sinh tử với thương tích dầy mình, cô sợ nhưng vẫn tự nhủ với lòng là không được hoảng sự, phải bình tĩnh và giữ cho bản thân sống sót!
Trên thực tế thì cô luôn không ngủ được vào buổi tối.
vết thương đau cực kỳ, không thể nào nằm xuống được, chỉ có thể ngã người ra trước thôi.
Khi bị đấm vào ngực ở vòng bạc, bây giờ chỗ đó vẫn còn bầm tím, khi nằm xuống thì tim như muốn nồ tung.
Vào ban đêm, cô bị mất ngủ vì đau và khó thở, cô chỉ có thể ngồi hoặc đứng cho đỡ đau. Nhưng dù vậy thì cô vẫn chưa bao giờ rơi nước mắt, nhưng lại vì câu cuối cùng của người đàn ông này ‘Có đau không’, mọi nỗi buồn và sự chua xót đều dâng trào.
Nước mắt rơi như không cần tiền vậy.
Cô rất muốn quay đầu lại, ôm lấy Thất gia và khóc trong bóng tối.
Nói với anh ấy rằng là đau, cô đau đến mức muốn chết di nhưng Mộ An An vẫn kìm được.
Cô hít thở, dùng sức để lau nước mắt đi.
Không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Ây da Thất gia, chú nói xin lỗi gì chứ, vết thương này của cháu không là gì cả, chỉ lả điều kiện bên đây có hạn, khi quay về thì sẽ điều trị tốt hơn mà..”
“Tiểu An An.” Thắt gia lại nói, cắt ngang lời nói giả vờ mạnh mẽ của Mộ An An.
Anh nói: “Ta xin lỗi.”
Cơ thể Mộ An An đông cứng lại, nghẹn ở cổ họng và không nói được gi cả.
Trái tim run lên, thậm chí ngón tay đang buông thõng trên đầu gối cũng run lên mấy lần.
Ngón tay của người đàn ông phía sau