“Sao thế được, ông sẽ không đưa anh ầy theo đâu. ông ghét nhất là Lục ca, cả ngày vô công rỗi nghề, chỉ biết tán tỉnh phụ nữ, đối với chuyện làm ăn của gia đinh cũng không quan tâm lắm. Còn cùhg anh tư gây chuyện ở công ty giải trí, anh tư là cầm đầu, chọn một nữ minh tinh trong công ty đó để chơi đùa.” Tiểu Cửu nói về Tông Chính Nghiêm.
Tiểu Cửu nói những lời tràn ngập sự khinh bỉ.
Quan điểm của Mộ An An là những gi Tiểu Cửu nói, ông sẽ không đưa Tông Chính Nghiêm đến.
Nhưng hôm nay, Mộ An An đã gặp Tong Chính Nghiêm ơ bẹnh
viện.
Đó là một người đàn ông giàu có, thích dùng tiền để giải quyết răc roi.
Chỉ cần Tông Chính Nghiêm xuất hiện là biết hai tên gian thương xuất hiện ở bệnh viện hôm nay là giả, nhưng rõ ràng Tông Chính Nghiêm không quan tâm, cảm thấy tốn chút tiền thì không có gì.
Bây giờ Mộ An An có chút hối hận, không nên lo chuyện bao đổng.
“Này, chị An, sao chị đột nhiên quan tâm đến Lục ca em thế?” Tiểu Cửu hỏi.
Đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Mộ An An với đôi mắt to của minh: “Chị không có ý gì với Lục
ca chứ? Em nhớ rồi, em nhớ rồi, khi chủng ta mới quen biết ở thụ đô không phải em đã đưa chị địa chỉ buổi khiêu vũ mặt nạ của Thái T sao? Chắc chắn chị đã gặp qua anh sáu của em rồi, chị không phải bị anh ấy tán tỉnh rồi chứ?”
“Không……”
“Chị An, chị tuyệt đối phải giữ binh tĩnh, phải bình tĩnh!”
Tiểu Cửu kích động đến mức bỏ điện thoại qua một bên, vịn lấy vai Mộ An An và bắt đầu run rẩy: “Chị An, mặc dù anh bảy tính cách bạo chúa, nhưng xét về bề ngoài thì hoàn toàn hơn được tên cợt nhả đó, chị tuyệt đối đừng bị lừa, chị phải bình tĩnh một chút đừng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, chị..”…”
“Im miệng!” Mộ An An run lên vì
đau đầu và hai tay nắm chặt lấy nhau.
Cô thề rằng nếu Tiểu Cửu còn nói nhảm nhí nữa thì cô sẽ cho Tiểu Cửu một đấm, để cô ấy ngủ đến ngày mai!
Đơn giản là Tiểu Cửu vẫn còn có chút tinh tế, thấy Mộ An An giơ nắm đấm lên liền lập tức thả cô ra và lùi lại vài bước.
Mộ An An nói chậm rãi: “Chị chỉ hỏi đại thôi, em làm ơn dẹp những suy nghĩ bậy bạ liên quan đến anh sáu em đi, chị không hứng thú, cảm ơn!”
Giọng điệu của Mộ An An rất nghiêm túc.
Cô không nói đùa với ai về chuyện này.
Tiểu Cửu cũng cảm nhận rõ được cảm xúc của Mộ An An, vì vậy cô ngừng nói những lời nhảm nhí: “Ra vậy.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, cúi đầu xuống và im lặng lấy điện thoại.
Bị dạy dỗ như vậy, ấm ức khó tả.
Mộ An An không nhẫn tâm nên chủ động hỏi một câu: “Tống Đình trả lời em chưa?”
Mộ An An vừa hỏi xong, Tiểu Cửu liền cầm điện thoại lên và vuốt màn hình.
Trên màn hình là ghi chú cuộc trò chuyện của cô và Tống Đình.
Trừ mấy dòng thông báo đã kết bạn thì đều trống không.
Tiểu Cửu bất mãn: “Con người này đáng ghét thật, tính tình nhỏ nhen, cũng không biết ai quen nữa. Rõ ràng là một người đàn ông mà suốt ngày hẹp hòi như vậy, còn thích xoả bạn người khác, mỗi lần đều là em chủ động kết bạn lại, sao có thể đáng ghét như vậy!”
Tiểu Cửu nói xong còn dùng lực giậm chân hai cái, biểu thị sự không hài lòng với Tống Đình.
Mộ An An lắc đầu cười: “Đi thôi
muộn lắm rồi, nên đi ngủ thôi.
Mai chị còn phải đi làm.”