Tiểu Trân mặc đồng phục, xem điện thoại vả cười khúc khích.
Mộ An An chỉ nói xin chào, cô định lướt ngang qua Tiểu Trân rồi rời đi. Nhưng Tiều Trân đột nhiên ngẩng đầu lên vi bất ngờ, điện thoại rơi xuống đất và màn hình bị nứt.
“Mộ, Mộ An An
Mộ An An đối với phản ứng của Tiểu Trân cỏ chút khó hiểu, cô nhìn xuống điện thoại mình và nói: “Bác sĩ Quách từng nói làm việc đừng xem điện thoại, tôi cũng không nhiều chuyện như vậy”
Mộ An An nghĩ cô ấy chột dạ khi bắt gặp minh thấy cô ấy xem điện thoại, vậy nên mởi giải thích một câu.
Tiểu Tràn cứng đơ người, bĩu môi: “Vậy cảm ơn nhẻ…..”
Nói xong, Tiểu Trân vội củi xuống nhặt điện thoại lên rồi rời đi.
Mộ An An xem như không có chuyện gì.
Cô không thfch Tiểu Trân lắm,
nhưng cũng không nói là ghét, chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp binh thưởng.
Theo quan điềm của Mộ An An, đồng nghiệp không cần tốt, nhưng ít nhắt cũng không nên cỏ những xung đột không cần thiết và khiến môi trường lảm việc của họ trở nên lộn xộn.
Mộ An An không nghĩ nhiều về chuyện đó và đi đến phòng cấp cứu đế lảm việc.
Sau khi hoàn thành hồ sơ của phường, Mộ An An được bác sĩ Quách Ái Hoa giao đến văn phòng để làm một số công việc ghi chép và phân loại.
Cô ờ một mình trong văn phòng và bận rộn trong bóng tối.
Khi cánh cửa vãn phòng được
đẩy vào, Mộ An An không để ý cho đến khi có một ly trà sửa xuất hiện trước mặt, Mộ An An mới rời mắt khỏi máy tính.
Nhìn lên thì thấy Tiều Trân đang đứng trước mặt mình và chỉ vào ly trà sữa: “Cái đó là tôi mời cô uổng trà sữa.”
Mộ An An chớp mắt.
Thấy rõ nụ cười rạng rỡ của Tiểu Trân, cô liền liên tường đến khi sáng cô vừa ra khỏi văn phòng của Quách Ái Hoa thì gặp Tiểu Trân đang xem điện thoại, đoán là không muốn cô cáo trạng nên đến để lấy lòng.
Mộ An An không nói nhiều, lấy ly trà sữa qua và cắm ống hút vào: “Cảm ơn, vừa nãy tôi đang khát nước thì đúng lúc cô đưa đến.”
Trà sửa rất béo, cô vẫn thích uống sữa chua dâu tây hơn, vừa mát lại còn giải khát, là thức uống ngày hè mà Mộ An An mê mẩn.
Tiểu Trân vốn rất căng thẳng, nhìn thấy Mộ An An uống trà sữa thì cô lại nhẹ lòng và mỉm cười.
“Vậy cô làm đi, tôi….”
‘Cốc cốc cốc.’
Tiểu Trân vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên, có người đẩy cửa đi vào.
Mộ An An vừa nhin ra, người đẩy cửa đi vào là người chuyển phát nhanh đã giao hoa cho cô ngày hôm qua.
Cậu em cầm một bó hoa hưởng dương lởn trên tay: “Xin hỏi cô Mộ An An có đây không, hoa cùa cô đến rồi.”
Cậu em vừa nói xong, hai mắt Tiểu Trân sáng rở nhỉn Mộ An An: “An An, cô không muốn nhận sao? Hôm nay tôi sẽ xử lý giúp cô nhé?”
Đối diện với sự giúp đỡ nhiệt tinh của Tiểu Trân, Mộ An An có hơi bất ngờ, nhưng không nghĩ gì nhiều.
Đối với người bí ẩn tặng hoa và bữa trưa, cô thực sự không biết là ai cũng không muốn ứng phó.
Hơn nữa, theo cách làm việc của cậu em chuyển phát nhanh này, nếu Mộ An An trực tiếp từ chối thì cậu em có thể sẽ làm phiền cô rất lâu.