Mộ An An cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm, liền nói: “Chú, cháu không sao…..”
“Ai làm?” Tông Chính Ngự không đề Mộ An An có cơ hội nói.
Cả người toát ra sự nguy hiềm, đến cả Mộ An An cũng không dám lên tiếng1.
Tông Chính Ngự vừa nói, mọi người đều không ai lên tiếng.
Tiểu Trân cứng đơ người.
Cô ta đứng gần Mộ An An nên quan sát rát rõ, người này rất điển trai, mặc bộ đồ vest trông rát lịch ỉãm và có hơi đáng sợ.
Tiểu Trân lớn như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện khiến cô sợ hãi nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy bản thân cách cái chết gần đến vậy.
Nhất là khi người đàn ông lia mắt qua, Tiểu Trân liền ngã xuống sofa và chỉ vào đôi vợ chồng: “Không liên quan gi đến tôi, là họ! Là họ đánh cô ấy!”
Đôi vợ chồng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy người đàn ông đó rất lạnh lùng và rất hung dữ.
Khi Thất gia nhìn đôi vợ chồng, người chồng liền giải thích: “Không, không phải chúng tôi!”
Người phụ nừ chỉ qua Tiểu Trân: “Là cô ta! Cô ta chạy đến nói với chúng tôi là có người cố ý không đưa văn kiện để trì hoãn ca phẫu thuật của ba tôi. Nói là muốn tiền thì tìm Mộ An An, đi làm loạn, gây chuyện sẽ có tiền!”
Người phụ nữ đó nói xong, người đàn ông lập tức thêm vào: “Đúng, là cô ta bảo chúng tôi đi gây chuyện, gây chuyện càng lớn thì càng có tiền.”
“Máy người nói bậy gì thế! Tôi
làm thế lúc nào, tôi không có.Ị
Là Mộ An An đưa sai văn kiện, tôi chỉ nói rõ sự thật, tôi không sai!” Tiều Trân bùrìg nổ.
“ở đây có đoạn video của hai camera giám sát hành lang, cô đã làm những gì thì tự mình biết.” Tông Chính Nghiêm từ sau bước đến, trong tay cầm USB và vứt
lên bán của chủ nhiệm phòng giáo vụ.
Tông Chính Nghiêm bình thường rát lười biếng, cho dù có chuyện cũng thế, không mảy may đoái hoài.
Dù sao anh cũng ỉà con nhà Tông Chính, từ nhỏ được nuông chiều, bồi dưỡng nên cổ phần vượt trội hơn người khác.
Khí chắt khác hẳn người thường, dù lười biếng nhưng anh vẫn có sức răn đe.
Sau khi người đàn ông kiềm tra xem Mộ An An có bị thương không, gương mặt của anh liền tối sầm lại.
Mộ An An đưa tay nắm lấy tay Thất gia, nhưng bị người đàn ông từ chối.
Mộ An An nhìn anh, Thất gia cụp mắt xuống.
Mộ An An nghĩ đến những lời anh từng nỏi.
Tông Chính Ngự ngồi xuống sofa, không gian trầm tĩnh cũng không làm giảm đi khí chất của anh.
Mộ An An đang nghĩ xem nói gì để chứng minh sự vô tội của mình.
Kết quả là người đàn ông ngồi ờ sofa đang nhìn cô. Kế tiếp, Mộ An An ngồi xuốnc) bên cạnh anh.
Tông Chính Ngự vẫn không nói gì, chỉ ngẩng mặt nhìn Tông Chính Nghiêm.
Thái độ rõ ràng là những rắc rối của Tông Chính Nghiêm sẽ do
chính anh ta giải quyết!
Cùng lúc đó, Tông Chính Nghiêm dựa vào bàn và liếc nhìn Tiêu Trân, sau đỏ quay đi và gõ vào bàn: “Để xuống.”
Chủ nhiệm phòng giáo vụ thấy hơi nóng bức.
Ông ta chưa bao giờ trải qua chuyện như ngày hôm nay.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn về phía Mộ An An.
Mọi ánh mắt bấy giờ đều đổ dồn
vào Mộ An An.
*
Anh đang kiểm tra khuôn mặt và vết thương ở cổ của Mộ An An, nhưng có gia thế như vậy thật khiến người ta khiếp sợ.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ chần
chừ một lúc, cuối cùng cắm USB vảo máy tính và phát lại.
Đoạn video ờ hành lang giống những gì đã phá trước đó, nhưng chi tiết lại hoàn toàn khác nhau.
Đoạn trước, Tiểu Trân và Mộ An An vô tình đụng trúng nhau, tài liệu rơi tứ tung, Mộ An An thì thô lỗ bỏ đi.
Trong đoạn này, Mộ An An đã tránh Tiểu Trân ngay khi thấy cô ta, nhưng Tiểu Trân đã cố ý va váo Mộ An An.
Rõ ràng là các góc quay không giống nhau.
“Đã tlm những người di ngang rồi, lúc đó ở núi Hoa Phong cạnh bệnh viện có một máy bay không người lái để chụp lại các chi tiết của bệnh viện.”
Tông Chính Nghiêm nhún vai: “Vừa đúng lúc chụp được.”
Nói xong, Tông Chính Nghiêm liếc nhìn Tiều Trân.
Tiểu Trân nhìn Tông Chính Nghiêm kể từ lúc anh xuất hiện, Tông Chính Nghiêm quay lại lấy chiếc túi.
Tiểu Trân vội cúi đầu xuống, tỏ vẻ sợ hãi và bắt đầu chỉnh trang lại quần áo của mình, tay Tiểu Trân không ngừng run rẩy..