Mộ An An không nối gl, chỉ nghiêng đầu nhìn bác sĩ cố.
Bác sĩ Cố nói: “Cô An An, thực ra tôi vẫn luôn không nói, có lúc tâm tư của cô quá tinh tế để nắm bắt một cách chi tiết. Nhưng có lúc chỉ cần một ảnh mắt, một lởi nói hay một hành động, thực ra không có ý nghĩa gi đẳng sau nó cả.”
“Ý anh là tôi đã hiểu quá nhiều chi tiết à?” Mộ An An cười khẩy.
“Chính là ý dó.” Bác sĩ cố gặt đầu.
“Nhưng có thẻ anh không nhặn ra ánh mắt vô củng yêu thích tôi của Thất gia, mẹ tôi cũng thường nhin tôi với ánh măt như thê, hình như đôi mắt tôi…”
Giấu một bí mật gì đó rất lớn, nhưng Mộ Ăn An không định tiếp tục nói về chù đề
này.
Cô ôm láy gỏl háng rồl nhln bác sT cổ lắc đồu: “Cho dù là bí mật hay do tôi quà đè ý chi tiết thl tát cả đều nàm trong câu trà lời này. Đợi đến khl đi gặp mạ tôi, tôi sẽ mở ra và cùng Thát gia xem.”
“Nếu sự thật quả hổ thạn thì sao?” Bác sĩ Cố thốt ra một câu.
Nỏi xong, dường như ý thức được gì đó liên nói thêm một câu: “Suy cho cùng da số sự thật đều không tốt lành gì.”
“Liệu có tốt hay không, huống hồ tôi lại không thề chịu đựng được.” Mộ An An thẳng thắn nói.
Cho dù là khổ đau hay thậm chí là hổ thẹn, cô vẫn không sợ.
“Nhưng.
“Chị An!”
Bác sĩ Cố vừa nói, ngoài cửa đột nhiên có một tiếng gọi.Cửa phòng Mộ An An bị người khác đẩy vào, Tiểu Cửu xông vào như một cơn gió.
Mộ An An thấy vậy liền vội kéo bác sĩ cố ra ngoài: “Bác sĩ cố cửu mạng! Trên người
ỉ
tôi có vết thương!”
Bác sĩ CỐ đến chặn trước mặt Mộ An An, Tiểu Cửu xông qua liền va vào lòng bác sĩ
Cố.
Vì củ xông vào rắt mạnh, vừa đập vào ngực bác sĩ Cố liền lùi lại vài bước, người đụng vào bức tường phía sau.Tiếng ‘bùm’ đó, Mộ An An cảm thấy lưng đau nhói.
May mắn thay lá bản thân phàn ửng nhanh nôn đưa bác sĩ cổ đở lưng giùm. Nắu không thl bị Tiéu Cưu láy mất nửa cái mạng rồi.
Bác sĩ CỐ thực sự đau đởn: “Cửu, cố Cửu…..”
“Hả?” Tiểu Cửu nói.
Phản ứng là ôm lấy cố Thư Khanh, vội lùi về sau hai bước rồi cúi chào bác sĩ cố: “Thư, anh Thư Khanh, xin lỗi nhé, em kích động quá.”
Bảc sĩ cố xoa lồng ngực mình, ngoại trừ cười khổ thì không biết nỏi gì.
Sự chú ý của Tiểu cửu đều không ờ trên người bác sĩ cố, cúi chào xong liền lập tức quay đầu nhln Mộ An An: “Chị An, sao chị, chị không sao chứ?”
Nói xong liền đưa tay nắm lấy cánh tay của Mộ An An.
Mộ An An vừa mới thoát khỏi thảm cảnh nhưng vẫn còn run lẩy bẩy trước cơn bao, cô nhanh chóng vùng vẫy và ôm lây Tiểu Cừu: “Chị không sao!”
“Chí chác chứ? Ch không biểl lồ khi em tháy chị từ lầu hai rai ra ngoài, tỉm em như muốn rởt ra. nhốt lả lúc ch ngâ vào tưởng. Chị An, cổ đời em ngoài xem trôn tivl thì chưa từng thấy cánh đó bao giờ, em sắp bị doạ chết rồi, néu chị có chuyện gl thl em nhất định sê chết trong tay anh bảy mất.” Tiểu Cửu sốt sắng.
“Vậy nên, em nói lâu như Vày không phải vì quan tâm chị, mà là quan tâm bản thân em có chết trong tay anh bây không à?” Mộ An An nhưởn mảy, nhin Tiểu Cừu.
Ban đầu, Tiểu Cừu còn lảm nhảm nhưng lại bát ngờ đâm sầm vào người khác khiến cồ thấy xấu hổ.
Cô vò đầu bứt tai: “Hehe, sao chị An lại nói thẳng thế…..”
“Em nói gì?”
“Không, không có gl! Ý em là thấy anh bảy thà trúng đạn cũng bảo vệ chị, nếu không chị bị thương thì em thực sự rất cảm động! Em thấy anh bảy đối với chị mới thật là yêu đó. Chị An à, chuyện này kết thúc rồi, có phải nên nhân cơ hội tỏ tình một cách chân thành và cảm động với anh bảy không, sạu đó em sẽ danh chinh ngôn thuận gọi chị là chị dâu?”