Vồ tình vứt ra một câu, Tông Chính Ngự dắt theo Mộ An An rời khỏi khán phòng tối om đó.
Mặc dù Thất gia tức giận, nhưng khi đẩy cửa ra thì sẽ che mắt Mộ An An lại, để đảm bảo cô không có vấn đề gì khi có sự thay đồi ánh sáng đột ngột.
“Thất gia, chú đưa cháu đi đâu vậy?”
Mộ An An nắm lấy tay Tông Chính Ngự, quay dầu nhìn: “Sao không xem phim nửa?”
“Đến bệnh viện.” Người đàn ỏng trả lời.
Mộ An An vừa nghe, liền kéo anh lại: “Đến bệnh viện làm gì, cháu không sao mà, cháu….”
Chưa nói xong, Tông Chính Ngự đâ nắm lấy mu bàn tay cô để cô nhìn cho rõ.
Mộ An An mới chú ý mu bàn tay mình đã bầm tím.
Vừa nãy nhìn thì rõ ràng không có gì.
Tông Chính Ngự: “Từ lúc nào cháu ngu ngốc như vậy, người ta ngã thì đỡ làm gì?”
“Cháu chỉ muốn…”
Ngã như vậy thì đâu phải ôm, mà là hôn rồi.
Cô chưa từng hôn người đàn ông này một cách chính đại quang minh, dựa vào đâu người khác được hôn?
“Cái này chắc là vì da cháu trắng, cháu khồng sao…..” Mộ An An dỗ dành.
Nhưng Thất gia vẫn không nghe, kéo cô ra ngoài.
Mộ An An vùng vẫy: “Thất gia, không thì chúng ta về đi. Cháu thực sự muốn xem hết bộ phim này.”
Chính vì đây là buổi hẹn hò đầu tiên, nên cỏ muốn tắt cả quá trình đều suôn sẻ.
Nhưng người đàn ông trước mặt kiên quyết không nghe.
Mộ An An vùng vẫy dữ dội hơn, anh quay đằu, một tay ôm eo Mộ An An và bế cô lèn!
Cảm thấy bất lực, cố không vùng vẫy nữa.
Ủng hộ chúng mình tại tamlinh247.com.vn
Cô dang rộng tay Ồm cồ người đàn ông.
Hành động như vậy chắc chắn thu hút rất nhiều người đến xem.
Tông Chính Ngự không quan tâm, đưa cô vào thang máy và đi thẳng đến hầm xe.
La Sâm được lệnh phải ở trong xe suốt buổi và hành động như một tài xế vô cảm.
Thất gia đi hẹn hò, ản uống no nê, hắn thi ở trong xe chỉ ản bánh mì và uống cà phê.
La Sâm đoán chừng 2 tiếng nữa Thất gia và tiểu thư An An mới xem phim xong, thì sẽ cho người của công ty gửi tài liệu và giải quyết công việc qua mạng.
Kết quả là trước khi gửi tài liêu di, thang
máv hầm xe mở ra thì Thất
bước ra,
một tay ôm Mộ An An.
Y hệt cách bế một đứa trẻ.
Đột nhiên, La Sâm vội mở cửa bước xuống xe.
Khi Thất gia đi tới, ôm Mộ An An vào lòng, La Sâm liền mở cửa xe ra.
“Đến bệnh viện gần nhất.” Tông Chính Ngự đưa Mộ An An lên xe và ra lệnh.
La Sâm thấy vậy, anh không dám hỏi gì cả.
Đóng cửa xe cho Thất gia, lập tức quay về ghế tài xế và lái xe đến bệnh viện.
Mộ An An nhìn mu bản tay của mình rồi nhìn Thất gia: ‘Thất gia, cháu ổn thật mà, cháu…..”
‘ Đừng nói chuyện. ’ Người dàn ông qua
đầu lại, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí.
Mộ An An lập tức im lặng.
Thất gia lúc này không còn dịu dàng nữa.