“Em nói gì cơ?”
Tiểu Cửu không đùa: “Chị bị thương như vậy dễ xảy ra chuyện lắm. Vóc dáng chúng ta cũng hơi giống với lại không phải chị luôn đeo mặt nạ sao, vậy em thay chị lên võ đài!”
“Em biết bản thân mình đang nói gì không?”
“Em biết chứ, em từng luyện đánh qua mà.” – Tiểu Cửu không hề đùa.
Thậm chí còn đánh vài quyền: “Em cũng có bản lĩnh đấy chứ.”
“Em đừng quậy nữa.”
Em có quậy đâu!
Tiểu Cửu nhìn chằm chằm Mộ An An, kiên quyết trả lời: “Em thật lòng mà.”
Mộ An An không nói gì. Vì Tiểu Cửu bây giờ vô cùng thành thật. Nếu Mộ An An từ chối thì Tiểu Cửu sẽ nổi giận mất.
Khi Mộ An An đang im lặng thì Tiểu Cửu lại nói: “Chị An An, chị biết không, khi em vẫn chưa nhận ra chị thì chị bị đánh đến ngã trên võ đài, nhưng vẫn có thể kiên cường đứng dậy gửi em nụ hôn giỏ, lúc đỏ em cảm thấy như cái gì mình cũng không sợ nữa. Là cảm giác vô cùng yên tâm. Chị đã bảo vệ em một lần, em cũng muốn bảo vệ lại chị.” – Tiểu Cửu thành thật nói.
“Lục ca của em từng nói tình yêu có thể không công bằng nhưng tình bạn thì có thể. Người khác đối với chị tốt như thế nào thì chị nhất định phải làm lại y như vậy, không thể phụ lòng một người bạn nào hết. Tuy rằng trong mắt em thì Lục ca rất chảnh choẹ và hay khoe khoang nhưng những gì anh ấy nói là hoàn toàn chính xác.”
“Chị đã bảo vệ em một lần thì em cũng sẽ bảo vê lai chi môt lần!” – Tiểu Cửu chân
thành nói.
Mộ An An không lập tức trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Cửu vài giây rồi mới hỏi ngược lại một câu: “Em có biết khi em lên võ đài là đợi chết không?”
Lời nói này không phải là giả tạo.
Mộ An An cũng hoàn toàn tin tưởng vào sự chân thành của Tiểu Cửu.
“Trong tình trạng như vậy thì em có sống sót nổi không? Ý em là em muốn chết thay chị à?” – Mộ An An hỏi ngược lại một câu khiến hai người đều im lặng.
Mộ An An luôn có thể nói những chuyện rất thẳng thắng, khiến người ta không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy thì thay vào đó, Mộ An An đã bật cười.
Cô đưa tay vén tóc Tiểu Cửu và nói: “Cửu Cửu à, mặc dù em luôn nói Thất ca là bạo chúa muốn xử lý em, nhưng suy cho cùng thì cũng là em gái, Thất ca của em không
vô tình như em nói vậy đâu.
Nếu không thì sao biết rõ là em vào Ngự Viên Loan nhưng lại tỏ ra là không có gì.
Cho đến bây giờ, Mộ An An vẫn thực sự nghĩ rằng Thất gia là một người vô tình.
Như vậy thì sớm đã đưa Tiểu Cửu về nhà Tông Chính rồi, sẽ không phải chịu tội ác này nữa.
“Gọi một tiếng chị dâu xem.” – Mộ An An đột nhiên nói một câu.
Não Tiểu Cửu không theo kịp.
Không thể hiểu nổi là đang yên đang lành, đang nói chuyện võ đài mà lại bắt gọi chị dâu?
Mặc dù rất kỳ quặc nhưng Tiểu Cửu vẫn đáp lại: “Chị dâu.”
“ừ, chị dâu sẽ đưa Tiểu Cửu về nhà.” – Mộ An An nghiêng đầu, bật cười.
Trong lòng Tiểu Cửu đột nhiên xúc động,
đôi mắt lại đỏ hoe.
“Em đừng khóc mà…..”
“Em không kìm được.”
“Kìm được.”
“Em không…..huhu huhu.” – Tiểu Cửu rơi