ỏ’ bệnh viện liên kết có khoa tâm lý – thần kinh, không biết lúc nào cô sẽ bị đưa đến đó để giáo dục tâm lý.
Trong lòng Mộ An An không ngừng suy nghĩ, không biết lúc nào dã rời khỏi bệnh viện.
Khi cô đang chuẩn bị gọi xe, trước mắt lại có một cảnh tượng rất kinh ngạc.
Trước cồng chính của bệnh viện, một người đàn ông mặc bộ đồ đen đơn giản, trong tay cầm một đoá hoa hông.
Anh cúi đầu xuống, nghịch những bông hoa trong tay.
Cảm giác được ánh mắt của Mộ An An, anh ngẳng đầu lên, khiến Mộ An An có cả I giác rất quen thuộc.
Khi nhìn thấy người đàn ông đó, buổi chiều u ám của Mộ An An dường như bị cuốn đi.
Anh bước đến trước mặt và tặng hoa cho cô.
Mộ An An ngơ ngác cầm bó hoa: “Thất gia, sao chú lại đến đây? Không phải chú giận cháu sao?”
Cô thốt lên, nhưng lại
hối hận khi nói ra.
IIMộ An An hỏi xong liền thấy hối hận, sợ là doạ ngu’ỏ’i khác chạy mât.
Suy cho cùng, anh ấy cũng chỉ giận một lúc, nhưng đến tin nhắn cũng khống trả lời.
Mộ An An vừa nãy đang nghĩ có phải anh sẽ không xuất hiện, buổi hẹn tối nay cũng sẽ kết thúc.
Nhưng khi Mộ An An đang định chuyển chủ đề thì người đàn ông trước mặt hỏi ngược ■ lại: “Giận?”
Mộ An An cau mày: “Không phải chú giận sao? Cả buổi chiều chú không thèm dế ý đến cháu.”
“Cháu nói cháu muốn làm việc nên đừng quấy rầy.” Người đàn ông nối.
Mộ An An mím mỏi.
“Cháu làm việc mệt rồi, muốn về nhà, còn hẹn hò gì nữa chứ?” Mộ An An cố ý nói.
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Đồng ý đi hẹn hò rồi, phải giữ lời. Dạy cháu bao nhiêu lần rồi, chữ tín là cái cơ bản nhất. Đã hẹn rồi thì không thẻ huy.”
Mộ An An chớp mắt, mím môi.
Nghe người đàn ông nói vậy, vẫn là cô sai sao?
Cô không biết giữ lời hứa?
Cũng không biết là ai chỉ vì một chuyện cỏn con mà giận cả buồi chiều.
Tâm trạng cô sầu não đến cực điểm, không nói năng gi.
“Lấy không?”
Mộ An An ngẫm nghĩ rồi cầm lấy bó hoa hồng trong tay Thất gia: “Lấy!”
Cô không thích hoa hồng, nhưng trên đoá hoa hồng kiều diễm vẫn còn vương vài giọt nước.
Vả lại, Mộ An An nhìn sao cũng cảm thấy đoá hoa hồng này có sức hút hơn một bó hoa lớn.
Mộ An An cúi đằu ngửi hoa.
Mùi hương không cuốn hút, thơm giống trên ti vi nói.
Chỉ là một mùi hương thoang thoảng, lúc có lúc không.
Tông Chính Ngự đứng bên cạnh, thấy dáng vẻ của Mộ An An đang cúi đầu, ánh mắt rất dịu dàng.
Ngoài cồng bệnh viện, người ra vào không ít.
Diện mạo người đàn ông xuất chúng, mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng lại khí chất không giống người thuờng.
Tông Chính Ngự nhìn Mộ An An, rồi ôm cô vào lòng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn những người muốn lấy điện thoại ra chụp hình.
Những người đó ngập ngừng rồi cất điện thoại vào và rời đi.
Sau đó, cô gái trong lòng bắt đầu vùng vẫy, Tỏng Chính Ngự buông tay ra.
Mộ An An lùi về sau, nhìn đoá hoa hồng bị dập nát: “Sao lại dập hết rồi? Tông Chính Ngự, chú là trưởng bối, chú chả nghiêm túc gi cả!”