“Ngoài cửa có người đến đón cô. Tôi thực sự chưa thấy ai đẹp trai như vậy! Cho dù anh ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ cặp mắt nhưng tuyệt đối sẽ giết hết mọi thứ! Đẹp quá đi!”
“Có người đến đón tôi?” Mộ An An sửng sốt.
Đồng nghiệp gật đầu lia lịa rồi kéo Mộ An An ra ngoài.
Khi cô bước ra cửa hàng lang, thấy có người đàn ông đứng bẽn ngoài.
Người đàn ông mặc bộ đồ đen, thần thái rất binh tĩnh.
Hấp dẫn nhất chính là anh ấy cầm một bó hoa lớn, đứng đó như thể đang dợi người yêu.
Mặc dù người đàn ông đeo khẩu trang và không để lộ khuôn mặt, nhưng đôi mắt phượng sâu thẳm, nhìn thoáng qua cũng khiến người ta chim đắm.
Nhịp tim của Mộ An An đột nhiên có chút hỗn loạn.
Đồng nghiệp cô liên tục nắm lấy cánh tay cô: “Tôi vừa ra ngoài thì người đó đột nhiên hỏi tôi là cô về chưa, cô còn không biết là giọng nỏi đó…rất trầm ấm.
Thật xiêu lòng người mà, anh ấy nói tôi lả đến đón cô, chết tiệt! Tôi thực sự ngưỡng mộ cô, sao số cô tốt thế. Đã xinh đẹp thi không nói lại còn có người theo đuổi cực phẩm như vậy.”
Đồng nghiệp cứ lầm bầm bên tai, Mộ An An không nghe lọt một cảu.
Ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài cửa.
Không biết anh ấy đang căng thẳng hay lo lắng, hai tay cầm hoa bị mọi người vây quanh, anh khẽ nhíu mày nhìn xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt của anh nhìn về Mộ An An.
Anh nhấc chân bước đi đến trước mặt Mộ An An rồi cong môi lên: “Nhóc con, ta đến đón cháu tan
làm.
Tim của Mộ An An đập thình thịch.
Cỏ không nhận ra đồng nghiệp của mình đã rời đi từ lúc nào.
Cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt đang đối diện với cảnh hoàng hôn quá chói lọi và khiến người khác động lòng.
Anh đến đón cùng với một bó hoa.
Như một người bạn trai chờ cô tiên nhỏ của mình.
Nhưng ý nghĩa đó vừa xuất hiện thì lập tức bị Mộ An An đánh tan.
Cô không thể tự mình đa tinh lần nữa.
Khi cô nhận được hoa vào buổi sáng thì đã tự mình đa tình.
Bây giờ lại vậy thl thật xấu hổ!
Mộ An An cụp mắt xuống: “Thất gia, sao chú tới đây?”
“Đến đón cháu về.” Người đàn ông đáp.
Anh cúi xuống nhìn Mộ An An.
Mộ An An hơi nghiêng người về sau.
Người đàn ông đến gần: “Khách sạn có món mới nên ta đưa cháu đi nếm thử, tối nay sẽ cùng cháu lên núi ngắm mưa sao băng, được không?”
Giọng nói của anh trầm ấm pha chút dịu dàng, khiến Mộ An An không thể cưỡng lại sự ấm áp
đó.
Mộ An An cảm thấy như mình đang lâm vào cảnh ngộ khó khăn, chỉ có thể cố gắng rút chân mình ra để bản thân vẫn giữ được trạng thái tinh táo.
“Chú đang dỗ cháu đấy à?” Mộ An An hỏi một câu.
Thất gia gật đầu, đưa tay chình lại tóc cho Mộ An An: “Hôm nay là ngày đầu tiên dỗ ngọt nhóc con, sẽ còn có ngày thứ hai, thứ ba đến khi nào cháu hết giận thì thôi, bù đắp vì chú đã thất hẹn.”
Tim Mộ An An chùn xuống một nhịp.