Đôi mắt rung động.
“Cháu, cháu….” Mộ An An bị
bắt quả tang, nhưng cô không thừa nhặn!
Không hèn nhát, không nhu nhược, phải trở minh!
“Vậy nên….”
Người đàn ông dột nhiên đổi tư thế, gương mặt tiến sát về camera.
Khuôn mặt đó thực sự không góc chết”
Khi anh đến gần, Mộ An An băt đầu lo lắng không thể giải thích được, như thể anh đang ở đối diện.
Dường như cô lại bắt đầu hèn nhát…
“Nhóc con, cháu nhớ ta rồi.” Giọng nói của Thất gia trầm đến mức chì cỏn lại hơi thở, cũng vì khoảng cách với micro.
Mộ An An nhớ đến binh thường người đàn ông này khi ghé sát tai cô nói chuyện, từng làn hơi thổi bên tai vào cổ cô.
Cô mềm nhũn người, có chút muốn gật đầu và muốn nói rẳng cô cũng có chút nhớ anh.
Hlnh như không có chút..
Mà là vô cùng nhớ.
Không không không!
Cô không thế hèn nhát.
Không thẻ như vậy được, phải trở minh!
Mộ An An lén thờ phào nhẹ nhõm, vừa nghĩ ra được liền nói: “Cháu nhớ chú.”
Người đàn ông mỉm cười: “ừ, ta biết rồi. Nhốc con nhớ ta rồi.”
“Đúng vậy, cháu nhớ trưởng bối lắm.”
Mộ An An nghiêm túc: “Mặc dù công việc của cháu rất bận, nhưng nỏi cho cùng chú chăm cháu lởn, là trưởng bối mà cháu kinh trọng. Cháu cực khổ, mệt nhọc nên nhớ đến cái ôm của trường bối. Nghĩ đến khi được sự che chở của trưởng bối, cháu có
thể thoải mái hơn. Có điều, cháu cũng phải trường thành và học cách tự lập, học gánh vác sự khổ cực, mệt nhọc của người lớn. Nhưng thời ki chuyên giao này, thình thoảng cháu sẽ nhớ trưởng bối, có phải là hợp tinh hợp lý không?”
Cháu đẹp nên nói gì cũng đúng.
Mộ An An nhin người đàn ông trong video, người dựa vào ghế rồi cau mày, anh rất muốn cười.
“ủi, đồ cháu rơi rồi.” Mộ An An cúi đầu, nhìn trên nền đất trống không.
Sau khi thốt ra câu này, cô cúi đầu vùi mặt vào tay áo và không dám phát ra tiếng cười.
Sau khi cười, gương mặt cô xuất hiện trờ lại trong màn hình: “Có
thứ gi đó vừa rơi ra.
“ử, ta biết.”
“Chù tịch Ngự, ở đây có một bản hợp đồng cần ngài ký.” Thư ký đưa văn kiện qua, Tông Chính Ngự liếc sơ qua nội dung rồi ký tên và đưa lại thư ký.
“Ngoài ra, ngày mai tôi muốn xin nghỉ. Ngày mai, chú tôi kết hôn nên tôi phải đến dự.” Thư ký nói.
“Cô không phải cô nhi sao?”
Tông Chinh Ngự cau mày.
Thư ký vội nói: “Lả chú hàng xóm luôn giúp đỡ tôi.”
“Vậy không phải quan hệ huyết thống, gọi thân thiết vậy làm gi.” Tông Chinh Ngự nói xong, thư ký liền bổi rối.
Từ khi nào mà chủ tịch Ngự lạnh lùng lại biết quan tâm người khác, đâu có phải là chú quan hệ huyết thống sao?
Thư ký hoang mang, sau đó phải gánh một khối lượng công việc lớn. Tối nay, chỉ có thể tảng ca hoàn thành hết thl mới đi dự hôn lễ được.
Mộ An An trong video cười diên cuồng.
Thất gia của cháu…