Tim Mộ An An đập thinh thịch, vốn rất căng thẳng, bây giờ thời gian đã đến lại cảng cáng thẳng.
Cô vịn tay vào bàn để chống đỡ bản thân, ánh mắt dán chặt chỗ cửa ra vào, căng thẳng chết đi được.
Rất sợ hãi, sau đó đột nhiên cánh cửa được đẩy vào, người đó xuất hiện thi cô rất hoảng.
Nhưng càng đáng sợ hơn là cánh cừa không có động tĩnh gỉ.
Căng thẳng, sợ hãi, kỳ vọng và khản trương, hai cảm xúc hoà quyện vào nhau.
Cảm giác này không dễ chịu chút nào.
8 giờ 10 phút.
Cửa phòng thuỷ tinh vẫn lặng lẽ đỏng. I
Không ai đẳy cửa từ bên ngoài I vào và cũng không ai gõ cửa.
Mộ An An vẫn rẳt lo lắng.
Cô hít một hơi thật sâu, mặc dù hơi mất hứng nhưng cô không quan tàm.
Dù sao thì mấy ngày nay Thất gia rất bận rộn, thêm việc anh áy đến thành phố cạnh bên để ký hợp đồng, nếu có chậm trễ thl cũng
không có gi.
8 giờ 30 phút.
Phòng thuỷ tinh vẫn tĩnh lặng như vậy, chỉ có nhịp thở của Mộ An An.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trước mặt, trên đó bày biện những hình nộm mà cô làm.
Mộ An An bày biện rất tinh tế, những hình nộm này về cơ bản có thể tạo thành câu chuyện của cô và Thất gia.
Đầu tiên, cô gái nhỏ trốn trong tủ quần áo và người đàn ông thờ ơ.
Thứ hai, cô gái gục xuống và khóc, người đàn ông đặt tay lên vai cô để an ủi.
Thứ ba, cô gái đang mỉm cười và
người đàn ông đang nhìn cô.
Thứ tư, cô gái bị thương và người đàn ông quỳ xuống để xử lý vết thương giúp cô.
Những hình nộm này giống như các ô ca-rô, mỗi một ô là một sự tiến triển.
Đã 9 giờ đúng, tất cả sự kỳ vọng của Mộ An An dằn suy sụp.
Mọi sự thấu hiểu và an ủi trước đó giờ đã trở nên nhạt nhoà và bất lực.
Cô rất muổn đến xem thừ biệt thự chính.
vẫn còn hoang tưởng rằng có phải Thất gia đang vội quay về không?
Bây giờ có phái đang thay đồ không hay vừa mới về?
Nhưng cô không dám đi, sợ là Thất gia sẽ về cán phòng thuỷ tinh, như vậy cô sẽ bỏ lỡ mất.
Vi đi giày cao gót cả tiếng đồng hồ và rắt căng thẳng nên Mộ An An chỉ cảm thấy đau khủng khiếp ở bắp chân.
Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh vì có hơi mệt.
Mắt cô dãn chặt vào cửa phòng thuỷ tinh.
Đâ 9 giở 30 phút, Mộ An An gửi tin nhắn cho Thất gia.
Mộ An An: Thất gia?
Không nhận được bất kỳ sự hồi âm nào.
Mộ An An cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào nhật ký trò chuyện với Thất gia.
Nhật ký trò chuyện lần trước là cô vẫn còn nói với anh đừng đến trễ.
“Tông Chính Ngự, chú có biết chú đã trễ 1 tiếng 30 phút rồi không, cháu rất nhỏ mọn nên cháu sẽ giận đấy.”