Người đán ông dừng bước và quay đầu lại.
Mộ An An dang rộng hai tay: “ôm ôm”.
Tông Chính Ngự nhíu mày, cộn chưa trả lời thì Mộ An An đã nhanh chóng lao vào vòng tay của Thất gia.
Vì lao quá mạnh nên Thất gia đã lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
Mộ An An vùi mặt vào lòng Thất gia, giọng nói nghẹn ngào: “Thất gia, chúng ta từ từ kiếm, cho dù ai lấy đi thì cũng sẽ được phơi
bảy trước ánh sáng.”
Có lẽ người lấy gói hàng là người ỏ- Ngự Viên Loan.
Những người biết vấn đề nảy chỉ có hai ba người qua lại.
Loại trừ Thất gia thi chì cỏn lại ba người là La Sâm, Tiểu Cửu và bác sĩ Cố.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì Mộ An An không thể đoán ra là ba người đó lấy bí mật mẹ cô đưa vì mục đích gì?
Mộ An An luôn như vậy, nếu cô nghĩ không thông thì sẽ không lảm khỏ bản thân.
Cô thoát ra khỏi vòng tay cùa Thất gia và cười: “Chúng ta về nhà đi, lát nữa bệnh viện còn gọi điện thoại cho cháu nói đến việc đi thực tập.”
Trước kia đã từng thực tập ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên, sau đó được điều đến bệnh viện phụ thuộc.
Đối với sự điều chỉnh này, Mộ An An hoàn toàn làm theo thủ tục của trường học, không dựa vào quan hệ.
Hơn nữa, bệnh viện liên kết cũng không có chỗ ngồi, vậy nên Mộ An An đã chờ đợi cho tới bây giờ.
Mộ An An ngoan ngoãn đi bên
cạnh Thất gia, thấy cảm giác hoảng sợ vừa rồi đã không còn nữa.
Tông Chính Ngự quan sảt đứa trẻ bên cạnh vài lần, đưa tay ra xoa nhẹ: “Đừng lo lắng, ta sẽ giúp cháu tìm lại.”
Đứa trẻ này luôn thích che giấu cảm xúc.
Thường vi những chuyện tạm thời không thể giải quyết được nên sẽ giấu nhẹm đi và giả vờ như không có gl xảy ra.
“Thất gia, sao chú luôn nhìn thấu cháu thế.” – Mộ An An phồng má với giọng điệu bất mãn.
“Nói bao nhiêu lần rồi, không được giấu diếm cảm xúc, không nghe lời gì cả.”
“Làm gi có chứ, chú phát hiện ra thi sao lại là giấu diếm được. .Vậy lốt, bây giờ cháu không vui, cháu không muốn đl nữa, chú cõng cháu đi.” – Mộ An An cố ý nâng tone giọng.
Nói xong, Mộ An An bắt đầu nhõng nhẽo không chịu đi.
“Nhóc con, lên đi.” – Mặc dù Thất gia mắng yêu một câu, biểu cảm rất bất lực nhưng vẫn khom ” xuống để Mộ An An trèo lên.
“Được thôi!” – Mộ An An vô cùng quả đoán nhảy lên người Thất gia, đôi chân thon dài của cô ôm lấy vòng eo gầy gò của Thất gia.
Thất gia giũ’ người thăng bằng và bắt đầu xuống núi.
Mộ An An xoa cổ và từ từ nhắm mắt lại.
Mộ An An ngủ ngay trên lưng của Thất gia.
Khi mở mắt ra thì đã ngồi trong xe.
Trời vẫn lất phất mưa.
Như thể ánh sảng mặt trời vừa ló dạng chỉ thoáng qua trên nghĩa trang.
Xuống núi, trời nhiều mây.
Mộ An An dựa vào ghế xe và nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh đang gọi điện thoại.
Giọng của người đàn ông rất trầm.