Tông Chính Ngự lật người qua và dựa người vào đầu giường.
Anh lấy điện thoại Mộ An An, tìm một lúc vẫn không thấy số của Tồng Chính Thừa Duẫn.
Mộ An An ôm lấy cái mền nằm trên giường nhìn anh: “Cháu không có cách liên lạc với anh ấy.”
Tông Chính Ngự cụp mắt xuống.
Người đàn ông vừa mới tỉnh dậy, gương mặt vẫn còn chút đờ đẫn và mệt mỏi, ánh mắt không lạnh lùng như hôm qua, nhưng lại có đôi phần cuốn hút.
Anh không nói gì, để điện thoại Mộ An An qua một bên và lấy điện thoại mình ra.
Đã tìm thấy số của Tông Chính Thừa Duẫn.
Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy.
Đến lần thứ hai mới có người nghe.
Tông Chính Ngự không muốn cầm điện thoại, bấm nút rảnh tay, nằm xuống và ôm Mộ An An vào lòng.
Cánh tay của Mộ An An đặt lên gối, còn tay thì cầm điện thoại.
Giọng nói mê man của Tông Chính Thừa Duẫn phát ra từ loa: “Alo, ai vậy?”
“Tông Chính Ngự.” Thất gia trả lời rồi cúi xuống hôn lên trán Mộ An An.
Mộ An An ngoan ngoãn co người trong vòng tay Thất gia.
Hoàn toàn không biết Thất gia muốn làm gì?
“Lão Thất?” Tông Chính Thừa Duẫn khó hiểu.
Tông Chính Ngự nhắm mắt lại: “Anh bảo Mộ An An sửa tài liệu à? Ngày mai nộp?”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc rồi nói: “Hình như phải.”
“Mai cô ấy không nộp được.” Thất gia trả lời.
Tông Chính Thừa Duẫn ngập ngừng một lúc lâu mới hỏi: “4
giờ sáng cậu điện tôi chỉ vì chuyện này à?”
Tông Chính Ngự: “ừ.”
Tông Chính Thừa Duẫn: “Tồng Chính Ngự! Một tiếng trước tôi vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, mới ngủ được một lúc. Cậu gọi tôi thức giờ này chỉ vì đống tài liệu à?”
Mộ An An bối rối, nhìn người đàn ông đang ôm cô mà không thề tin được.
Đôi mắt của người đàn ông vẫn nhắm nghiền, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không đồi.
Tông Chính Thừa Duẫn: “Đừng nói với tôi là cậu giày vò con gái người ta cả đêm nên mới không xem xong tài liệu
đấy?”
Tông Chính Ngự: “ừ.”
Tông Chính Thừa Duẫn: “Tồng Chính Ngự, đừng có thú tính vậy chứ. Con gái người ta liễu yếu đào tơ, cậu kiềm chế chút đi. Lảm gì đến 4 giờ sáng, cậu không muốn cô ẩy sống à….”
Trong khi Tông Chính Thừa Duẫn đang hừng hực khí thế, Tông Chính Ngự cúp máy ngang và ném sang một bên, tiếp tục để Mộ An An nằm trong vòng tay mình.
Tâm trạng của cô và giáo sư Trịnh Thừa y như nhau, đều có chút ngơ ngác.
4 giờ sáng, người đàn ông này gọi cho giáo sư của cô và nguyên nhân chính là giày vò cô đến 4 giờ sáng.
Mộ An An cảm thấy tim mình chịu không nổi nữa.
Vừa nghĩ đến trưa mai phải đi tìm Tông Chính Thừa Duẫn, đối mặt với anh ta khiến cô có chút không khoẻ.
Với sự xấu hố và tức giận tột độ, Mộ An An đá Thất gia ra khỏi giường.
Người đàn ông đang nhắm mắt không ngờ rằng cô gái sẽ ra tay như vậy, cả người anh ngã xuống đất.
Mộ An An tức giận nói: “Không phải chú nói muốn theo đuổi cháu sao? Cháu còn chưa đồng ý, chú đã ngủ với cháu là có ý gì đây! Lưu manh à? Đồ lưu manh già, ra ngủ sofa đi, mặc kệ cháu!”
Mộ An An kéo mền chùm qua đầu rồi ngủ tiếp.
Người đàn ông bị đá đang ngồi trên sàn, biểu cảm có chút bất lực.
Cô gái nóng nảy thật, vả lại còn ra tay không hề báo trước.
7 giờ sáng.
Mộ An An đã quen thức vào giờ này, cho dù tối có xảy ra chuyện gì thi trời vừa sáng, cô sẽ thức dậy vào đúng 7 giờ.
Cô vào nhà vệ sinh đánh ràng, rửa mặt rồi vào phòng thay đồ.
Vừa ra phòng khách liền thấy bữa sáng trên bàn.
Người đàn ông cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần ngắn và đang bận rộn trong căn bếp mở.
Trên bàn có không ít các món ăn sáng.
Anh đặt miếng trứng chiên vào dĩa, nhìn thấy Mộ An An ra khỏi phòng ngủ, anh liền nói: “Lại đây.”
Mộ An An vẫn nhớ trò đùa của anh ngày hôm qua.
Cô lấy một cái sandwich và ăn một miếng lớn.
Tông Chính Ngự một tay chống lên bàn, một tay xoa cằm Mộ An An: “Còn giận à?”
‘Chú trêu mèo à?” Mộ An An bất mãn.