Phải mất vài phút Hoắc Hiển mới cười xong trước những lời nói của Tông Chính Ngự.
Hắn lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt.
Có một tình địch như vậy thật bực bội và khó chịu.
Vì người đàn ông này trưởng thành và hoàn hảo.
Dù xuất thân hay năng lực thì người đàn ông này cũng đủ để giết rất nhiều người trong vài giây.
Vì vậy Hoắc Hiển biết mình đã thua ngay từ khi nhìn thấy Thất gia.
Một sự thất bại hoàn toàn.
“An An bây giờ ở đâu?” – Hoắc Hiển hỏi.
Tông Chính Ngự không trả lời, chỉ nhìn Hoắc Hiển kiểu ‘Cậu là đồ ngu’.
Hoắc Hiển im lặng.
Hắn biết mình hỏi câu này rất ngu ngốc.
Chỉ là chuyện quá đột ngột, hắn có chút khó hiểu liền nói: “Bây giờ tôi đi về, để người trong nhà giúp đỡ….”
“Tôi khuyên cậu đừng động vào cái gì hết.” – Tông Chính Ngự ngắt lời.
Hoắc Hiển sốt ruột: “Vậy tôi không làm gì được, chỉ ngồi đợi tin thôi à?”
“Cậu cảm thấy cậu làm được gì?”
Thất gia hỏi ngược lại như vậy khiến Tóc Xoăn không nói thêm được gì nữa.
Cái gì hắn cũng không làm đượ .
Không biết xảy ra chuyện gì, không biết Mộ An An ờ đâu, cũng không biết làm sao để cứu cô ấy.
Cảm giác rất bất lực.
Hoắc Hiển luôn là người xuất sắc nhất, hắn là tâm điểm được người khác sùng bái và đánh giá cao.
Nhưng ở trước mặt Tông Chính Ngự, chỉ là một sự tồn tại yếu ớt.
“Tôi
II
“Cậu thích An An à?”
Hoắc Hiển vừa nói, Tông Chính Ngự đột nhiên hỏi như vậy.
Hoắc Hiển sững sờ nhìn Thất gia.
Trong giây phút đó, Hoắc Hiển không chút do dự mà gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích cô ấy!”
Tông Chính Ngự không nói gì, nhưng biểu cảm rõ ràng là trầm hơn rất nhiều.
Hoắc Hiển vô cùng sợ hãi.
Cái gì hắn cũng không so được với Thất gia, trước mặt Thất gia hắn chỉ là sự nhu nhược.
Nhưng không có nghĩa là hắn hèn nhát!
Hoắc Hiển nói: “Tôi rất thích cô ấy nhưng tôi biết cô ấy không thích tôi, và tôi cũng biết rằng có một người trong nhà không bao giờ thích cô ấy quá gần gũi với người khác giới. Vậy nên, chỉ cần cô ấy phát hiện ra tôi thích cô ấy thì sẽ tránh xa tôi, thà rằng không có người bạn như tôi để không xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn.”
“Thất gia, tôi biết Mộ An An là người cương trực, mạnh mẽ, trong lòng luôn có giới hạn. Giới hạn là Thất gia, vậy nên tôi không thể tỏ ra thích cô ấy được, không thể để cô ấy nhìn thấy tôi thích cô ấy, thích đến nổi cái gì cũng có thể cho cô ấy…”
“Đáng tiếc, cô ấy không cần gì từ tôi cả.”
Hoắc Hiển tự chế nhạo nói.
Thất gia chưa nói gì.
Với đôi mắt xanh xám của Hoắc Hiển đã rất thẳng thắn đối mặt
với anh: “Thích một người là mong cô ấy được vui vẻ, hạnh phúc. Khi cô ấy bên cạnh anh, tôi không quên được bộ dạng vui vẻ lúc đó của cô ấy, tôi mãi mãi cũng sẽ không phá hoại sự vui vẻ này của cô ấy. Vậy nên Thất gia hãy yên tâm, tôi sẽ luôn là người bạn bên cạnh Mộ An An, sẽ không có sự vui mừng hay ý nghĩ tham lam nào.”
Nếu có thì anh ấy sẽ bóp chết mất!
“Nhưng tôi có một câu hỏi cần Thất gia trả lời!” – Hoắc Hiển đột nhiên tiến đến gần chiếc bàn làm
việc rồi nốỉ.
Hắn hạ thấp giọng: “Thất gia, tôi muốn hỏi ngài là giữa ngài và An An rốt cuộc là mối quan hệ gì?”
Đồng tử của Tông Chính Ngự co rút lại trông rất nguy hiềm.
Hoắc Hiển tuy sợ nhưng vẫn không hề nao núng: “Là trưởng bối nuôi nấng cô ấy khôn lớn hay nói là giữa hai người sớm đã vượt quá mức tình cảm rồi, ngài và An An có phải có tình cảm không?”
Hoắc Hiển càng nói về sau, giọng
càng nặng nề hơn, thậm chí còn chống tay lên bàn tiến lại gần Thất gia như bức ép người khác.
Thất gia vô cùng trầm mặc khi đối diện với tên nhóc tóc xoăn trước mặt.
Hoắc Hiển không hề sợ hãi.
“Mạo phạm ngài sao?” – Hoắc Hiển hỏi: “Vậy thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn biết đáp án mà ngài cũng không thể cho tôi sao? Ngài để người con gái mà tôi thích ở vị trí nào chứ?”