Tiểu Cửu dựa vào sofa, kiềm không được lướt điện thoại, cô vốn muốn đăng bài viết nhưng cuối cùng nghĩ lại không thể đăng.
Nghĩ đến muốn gửi cho người có mối quan hệ hơi tốt là Lục ca, nhưng nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của Tông Chính Nghiêm thì khẳng định lại có một trận rầy.
Lại nghĩ đến gửi cho Tống Đình.
Cho nên khi mở cuộc trò chuyện Tống Đình ra, cô do dự nhắn sang ba chữ!
Tiểu Cửu: Tiểu Đình Đình!
Xin lỗi, người này hiện không muốn nhận tin nhắn từ bạn.
Tiểu Cửu: ???
Lầu ba.
Quách Nguyệt Hoa lên đến lầu ba liền bảo người làm lui xuống.
Bà đi một mình trên hành lang, mãi đến khi đứng trước một căn phòng ở lầu ba.
Gõ gõ cửa sau đó mới đẩy cửa tiến vào.
Cái phòng trên lầu ba này hơi trống, ngoại trừ một số giường sofa và bàn trang trí thì không còn đồ gì nữa.
Quách Nguyệt Hoa nói xong, người đàn ông trước mặt không hề đáp lại.
Im lặng khoảng 7 8 giây, Quách Nguyệt Hoa hòi một câu: “Tôi không có để lộ thân phận của anh cho lão Giang biết.”
Đối phương chỉ ‘ừm’ một tiếng.
Quách Nguyệt Hoa lại hỏi: “Thế anh định khi nào thì công khai thân phận cho lão Giang biết?”
Vấn đề này đối phương không trả lời.
Lầu hai, trong phòng.
Giang Trấn đưa Mộ An An lên phòng, sau đẻ Mộ An An ngồi trên sofa rồi bản thân đi bê ra một cái hộp đồ.
Bên trong cơ bản đều là những thứ đồ do Mộ Thanh để lại khi còn sống.
Mộ An An ôm mãi trong lòng, kiện hàng vừa nhận được khi nãy cũng chưa mở ra.
Cô vừa trân quý vừa thận trọng.
Đây là món đồ duy nhất mà mẹ
để lại cho cô rồi.
Bây giờ chỉ còn lại một cái thôi.
Những thứ đồ trân quý thì Mộ An An đều không nỡ mở ra.
Tay cô lại nắm chặt thêm một chút.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK