Lần này là trận chiến phân thắng bại, nắm đấm bằng da thịt, nhất thời hai người đánh đến không thể phân biệt được ai thắng ai thua.
Khán giả tại hiện trường hào
hửng theo dõi, thỉnh thoảng lại hét lên dữ dội để cổ vũ cho trận đấu quyền anh tuyệt vời này!
Đồng thời, tại chỗ ghế lô ở tầng hai.
Chất liệu kính của cửa sổ cho phép những người trong đó có thể nhìn rõ tình hình trận đấu ở võ đài quyền anh bên dưới.
Tầng dưới hoàn toàn không thể nhìn thấy được bên trong.
Trong hộp, Mộ Tài Tiệp đang ngồi trên một cái thảm lót sàn kiểu Nhật, cầm lấy ly trà và thường
thức màn đấu ở dưới.
Ngồi đối diện Mộ Tài Tiệp là một người đàn ỏng trung niên, có cảm giác như đang hầu hạ Mộ Tài Tiệp, pha trà cho hắn.
Trong khoảng thời gian này, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Mộ Tài Tiệp mấy lần, rõ ràng là rất e ngại.
“Thưa ngài, ngài đột ngột đến Giang Thành sao không nói với tôi một tiếng?”
Mộ Tài Tiệp nghe vậy, ánh mắt hướng sang người đàn ông đối
diện: “Ông Hoắc đang trách tôi
sao?”
Hoắc Phong nghe thấy liền lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó! Chỉ là lo lắng Giang Thành này quá nhỏ, khiến ngài không được thoải mái, chăm sóc cho ngài không tốt thôi.”
“Giang Thành quá nhỏ ư?” – Mộ Tài Tiệp ngửi trà rồi cười một tiếng lạnh lùng: “Câu này của ông nói ra không sợ Thất gia bên Ngự Viên Loan nghe thấy sao? Đường đường là gia tộc Tông Chính ở thủ đô, cháu trai mà lão già đó thương yêu nhất sống tại nơi nhỏ
bé như Giang Thành này sao?”
“Tôi không phải có ý đó.” – Hoắc Phong cười.
“Chẳng qua.” – Mộ Tài Tiệp nói rồi liếc mắt nhìn xuống tình hình võ đài bên dưới, thấy cú đấm của Mộ An An tập trung vào chỗ hiểm của đối phương là biết ngay kết cục của trận đấu này.
Mặc dù đối thủ vẫn đang giãy giụa, có phần bế tắc nhưng Mộ Tài Tiệp đã không còn hứng thú nữa.
Sự chú ý lại quay về Hoắc
Phong: “Nói ra thì mấy năm nay công việc làm ăn nhà họ Hoắc bên phía ông Hoắc đây ngày càng sa sút nhì.”
Mộ Tài Tiệp uể oải nói, khiến Hoắc Phong sững sờ.
Hắn bây giờ là trụ cột nhà họ Hoắc!
Hơn mười năm trước, khi Hoắc Phong vừa lên nắm quyền thì nhà họ Hoắc vẫn là đứng đầu thủ đô, nhưng từ khi Thất gia của Ngự Viên Loan chuyển đến, nhà họ Hoắc chỉ có thể đứng thứ hai.
Kiểu áp chế này khiến Hoắc Phong không cách nào đáp lại người đàn ông trước mặt.
Ra lệnh quân sự?
Đã nói rằng nhất định sẽ thật nỗ lực, trong một thời gian rất lâu sẽ khiến nhà họ Hoắc lại đứng nhất, không phụ sự hỗ trợ và cất nhắc của ông đây?
Đây vốn là không thể!
Khả năng của vị Thất gia bên Ngự Viên Loan đó không đơn giản là hắn mang họ Tông Chính mà còn là Tông Chính Ngự!
Cho dù rời khỏi nhà Tông Chính thì vẫn là bá chủ của Giang Thành này.
Không ai có thể lay chuyển được vị trí này. Không ai có bản lĩnh làm rung chuyển được vị trí này.
Khi Hoắc Phong đang gượng gạo, trận đấu quyền anh trên võ đài đã tạo ra một kết quả đáng ngạc nhiên và tất cả khán giả tại hiện trường đều phát cuồng cả lên.
Một số người thậm chí còn xé quần áo vì quá phấn khích.