Khi cô nghiêng đầu hỏi, đôi mắt mở to.
Đôi mắt không chút tạp chất, trong trẻo và có hơi lo lắng.
Lo lắng anh ấy đau đầu.
Cũng vì đôi mắt trong trẻo này đã khiến Tông Chính Ngự trong chốc lát nảy sinh suy nghĩ dã thú.
Anh đưa tay ôm Mộ An An vào lòng.
Hai tay ôm chặt eo Mộ An An, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, Mộ An An hoàn toàn bị giam trong vòng tay anh.
“Nhóc con thổi thì không đau nữa.” Anh dịu dàng nói.
Mộ An An ngần ngơ một lúc, sau đó vội vàng lùi lại rồi mở to mắt
nhìn người đàn ông trước mặt.
“Chú không cần An An nữa sao?” Cô ấm ức nói.
“Cần!” Người đàn ông khẳng định, rồi đưa tay xoa mặt cô.
Mộ An An ngây thơ vô tội: “Vậy sao lại không làm trưởng bối nữa?”
“Không muốn làm nữa.” Anh nói.
Anh đến gần Mộ An An và phả hơi thờ vào mặt cô khi anh nói: “Làm bạn trai và người chồng duy nhắt, có được không?”
Giọng anhh ngày càng dịu dàng, cảng áp sát.
Hơi thờ nhẹ nhàng và mê hoặc. Thật khiến người ta bay bổng và
không cưỡng iại được.
Đầu óc cố quay cuồng.
Khi đôi môi của người đàn ông chạm vào, sự ấm áp càng táng lên!
Ngay khi người đàn ông định tiến thêm một bước, Mộ An An đột nhiên tỉnh táo lại và đầy anh ra.
Cô giơ tay làm kí hiệu X và nghiêm túc nói: “Không, chú là trưởng bối, không thể làm bạn trai hay chồng được!”
Cô gái trước mặt từ chối rất thằng thừng.
Tông Chính Ngự đứng đỏ, tim anh như chùn xuống.
về mặt lý trí, anh có thể hiểu và phân tích cảm xúc như vậy.
Sau cùng thì nhận được một kết quả là anh bị từ chối rồi.
Anh tỏ tình nhưng bị từ chối.
Mộ An An: “Chỉ có thể là trưởng bối.”
Tông Chính Ngự không nói gì.
Anh đang kiểm soát cảm xúc.
Càm giác đó rất xa lạ và mãnh liệt.
Cơn mưa phùn vừa dừng được vài giây thì lại bắt đầu rơi tiếp.
Cô tử chối với vẻ mặt nghiêm túc như thể đây là một vấn đề rất bình thường.
Trước kia, Tông Chính Ngự chưa bao giờ trải qua những cảm xúc như vậy với Mộ An An.
Anh luôn là trung tâm của đứa trẻ này.
Cái nhìn đầu tiên của cô luôn là anh.
Cho dù trước kia có cố ý, một câu của anh cũng có thể kéo cô ây vê.
“An An, nhìn ta.” Người đàn ông nói.
Mộ An An đột nhiên mỉm cười với người đàn ông: “Thất gia, chúng ta khiêu vũ đi.”
Nói xong, cô kéo tay người đàn ông rồi bắt đầu xoay vòng.
Dưới cơn mưa phùn, đó là một điệu valse thanh nhã.
“Trước đây, cháu từng xem những cảnh như vậy trên TV.
Đường phố, đèn đường, mưa phùn, khiêu vũ, thật lâng mạn!” Mộ An An nói với giọng điệu hào hửng.
Tông Chính Ngự vừa thất vọng vừa tức giận, nhưng khi anh nhìn đửa trẻ với ánh mắt sáng ngời và khoé miệng nở nụ cười thì mọi thất vọng đều được chữa lành.
Anh cong môi lên: “Ta nhảy với cháu.”
“Muốn quay video.”
“Được.”