Tông Chính Ngự sững sờ trong giây lát, đứa trẻ dùng sức đập vào trán.
Tông Chính Ngự nghĩ cô đã lo lắng rằng thiếu thứ gì đó, vì vậy đã an ủi Mộ An An: “Không sao, ta sẽ giúp cháu kiếm lại.”
“Được ạ.” – Mộ An An đờ đẫn đáp.
Tông Chính Ngự xoa đầu cô: “Lên chào tạm biệt rồi quay về nhé?”
“Vâng.” – Mộ An An nghẹn ngào.
Không nhìn Tông Chính Ngự nhưng lại cúi đầu xuống đi về phía bia mộ.
Thất gia đứng sau, đưa tay vuốt
ve Mộ An An kẻo đứa trẻ không thấy đường sẽ ngã.
Đến bia mộ, Mộ An An nhìn di ảnh của Mộ Thanh: “Mẹ ơi, gói hàng mất rồi, hiện tại con không thể biết được bí mật của mẹ. Mẹ có thể giúp con sớm biết rốt cuộc con là con gãi của ai được không?”
Mộ An An nói xong rồi cúi chào Mộ Thanh và Mộ lão gia.
Tông Chính Ngự cũng nói lời tạm biệt.
Khi rời khỏi, Thất gia hỏi một câu: “Giang Trấn đã nói gì với cháu?”
“Giang Trấn nói cháu không phải con gái ông ta, cháu luôn bị
người khác theo dõi, nói..năm
đó nhà họ Mộ có chuyện, có người thông báo chú đến cứu
cháu.
Mộ An An nhìn Thất gia hỏi tiếp: “Là thật sao?”
Khi Mộ An An hỏi câu này, tâm trạng cũng có chút căng thẳng.
Lén mím nhẹ môi.
Tông Chính Ngự gật đầu: “ừ, có người thõng báo.”
“Vậy tại sao chú lại cứu cháu?” -Mộ An An căng thẳng, cuối cùng cũng hỏi ra câu này.
Mộ An An vẫn luôn nghi ngờ chuyện này.
Chỉ là trước kia không dám hỏi.
Hôm nay lại dồn hết can đảm, cuối cùng cũng hỏi ra.
Nhưng Thất gia đang đi xuống núi đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của anh hướng về đôi chân của Mộ An An, đưa tay xoa mặt cô: “Cố nhân yêu cầu, không thẻ không cứu.”
“Cố nhân?” – Mộ An An nghe không hiểu.
“ừ.”
“Vậy người đó là..”
“Qua đời rồi.” – Thất gia nói xong liền đi xuống núi.
Mộ An An đứng ở chỗ cũ nhìn theo bóng lưng Thất gia.
Không biết là cảm giác sai hay cái gì khác mà Mộ An An cảm thấy khi nhắc đến vị cố nhân này, tâm trạng của Thất gia có vẻ rất
bi thương.
Nỗi bi thương khiến tim cô đập nhanh.
Rát muốn hỏi vị cố nhân đó là ai, tại sao lại thông báo đến cứu Mộ An An?
Lại muốn hỏi câu chuyện của vị cố nhân đó.
Càng muốn hỏi vị cố nhân đó có liên quan gì đến đôi mắt của cô không?
Nhưng vào lúc nhìn vào bóng lưng của Thất gia, Mộ An An không muốn hỏi gì nữa, chĩ thấy đau khổ.
Cô muốn ôm lấy người đàn ông đó.
Làm sao để một người đàn ông
cao cao tại thượng buồn bã đến như vậy.
“Thất gia.” – Mộ An An đột nhiên gọi-