Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ An An không quan tâm: “Xin lỗi, làm phiền các vị lãnh đạo rồi.

Chỉ là tôi hay bị người ta nói, trưởng bối nhà tôi không tha thứ được. Thay vì người nhà qua xử lý, chi bằng đích thân tôi xử lý rõ ràng.”

Nếu Thất gia xử lý chuyện này, thì không chỉ hỏi đơn giàn vậy đâu.

“Nói ra thì liên quan đến chuyện lời đồn về bệnh viện, đích thực nên xử giải quyết.” Viện trường nói.

Người ở đây chỉ biết Mộ An An có gia thế, nhưng viện trưởng rất rõ người này có gia thế gì!

Viện trưởng nhìn Tiểu Trân: “Chuyện lần này xem như cảnh cáo lằn đầu của bệnh viện, sau này nếu ai đem chuyện này ra bêu rếu thì lập tức sa thải!”

Là một viện trưởng, trọng lượng của lời nói đương nhiên nặng hơn.

Vừa dứt lời, mọi người xì xào và không dám hó hé nửa lời.

Viện trường không nói gì thêm và rời đi cùng ban lãnh đạo.

Những nhân viên y tế xem xong kịch, tự động nhường đường cho viện trường và ban lãnh đạo.

Mặc dù viện trưởng đã nói rõ, Quách Ái Hoa nhìn Mộ An An với vẻ mặt không đồng tình.

“Cô thật sự quá ấu trĩ.” Quách Ái Hoa nói Mộ An An, sau đó rời đi cùng viện trưởng và ban lãnh đạo7

Mộ An An đứng đó, không cảm thấy minh có gi ấu trĩ.

Tiểu Trân giả vờ yếu đuối, nói Mộ An An cướp mất cơ hội của mình, vu không cô và những gì xấu xa đều đổ lên đầu cô.

Cô có xứng đáng bị vậy không? Dựa vào gì mà phải chịu đựng chứ?

Mộ An An thấy Tiểu Trân ngồi xổm xuống, không nói gì rồi quay về khoa cấp cứu.

Đương sự cũng đi rồi, người xem kịch cũng đi nốt, ai về chỗ nấy.

Nhưng chuyện liên quan đến Mộ An An lôi kéo người khác đến trước mặt ban lãnh đạo, rất nhanh đã lan truyền khắp bệnh viện.

Trong một khoảng thời gian đã trờ thành chuyện phiếm cùa cả bệnh viện.

Vốn dĩ Tiểu Trân rất siêng năng ở khoa cấp cứu, còn tỏ vè đáng thương trước mặt người khác. Nhưng sau đó, Tiểu Trân đãbị mọi người cô lập.

Nhưng đó là câu chuyện khác.

cnưong /«0

LÚC này, Tiểu Trân đang ngồi xổm ờ đó một minh. Nhìn những người đó rời đi, không một ai đến an ủi cô ta.

Chỉ có Chu Mộng Lan là không nhẫn tâm nên qua dìu cô ta đứng lên.

“Cô cũng đừng buồn. Sau này, đừng nói đến cô ta nữa.” Chu Mộng Lan khuyên nhủ.

Trước đó, chuyện điện thoại hư khiến cô không còn tâm trí nào bảo vệ Tiểu Trân nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với Mộ An An.

Đối với những tin đồn hôm nay cô đã kiềm chế sự đồng tình của mình đối với người yếu thế.

Suy nghĩ lý trí một chút, hành động cùa Mộ An An mặc dù hơi thô bạo, nhưng cô ấy mới là nạn

nhân thực sự của những lời đàm tiếu.

“Tôi không sao..” Tiểu Trân nói

một câu rồi đẳy tay Chu Mộng Lan ra và rời đi.

Bước đi của Tiểu Trân nặng trĩu, mấy lần va vào người khác hoặc va vào tường.

Chu Mộng Lan đâ nhiều lần nhắc nhở, nhưng Tiểu Trân không quan tâm và cứ bước đi.

Bước đi loạng choạng cho đến khi đến khu vườn bên ngoài, khi Tỉểu Trân nằm lên bãi cỏ, như thể tất cả sức lực của cô đã cạn kiệt.

Cô đặt tay lên bãi cỏ, bất chấp cò gai thế nào.

Những giọt nước nhỏ như hạt đậu rơi xuống.

“Mộ An An! Mộ An An! Mộ An An!” Cô liên tục lặp lại cái tên khiến cô bị sỉ nhục, oán hận và không cam tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK