Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi.

Sau đó Thất gia chỉ gửi một chữ này mà không còn gì khác.

Bác sĩ Cố nói: “Thất gia tự cắt đứt có nghĩa là nơi anh ấy có xung đột với thiết bị liên lạc nên phải cắt nó đi. Cậu cũng không cần lo lắng đâu.”

Bác sĩ Cố nói xong đột nhiên cười lên:

“Cậu cũng đừng quên là Tông Chính Ngự này là ai, một võ đài quyền anh bé tí vốn không đủ để làm cho con rồng này gặp nguy hiểm được.”

Khi Cố Thư Khanh nói câu này, gương mặt rất tự tin.

Đó là sự tự tin đối với Thất gia.

Con trai lớn lên trong nhà Tông Chính chưa bao giờ là đơn giản.

Nhất là Thất gia nhà Tông Chính lại lớn lên bên cạnh ông già đấy, được yêu thương nhất nên càng có thể sẽ trở thành người kế thừa!

Sự tin tưởng của bác sĩ cố đối với Thất gia, La Sâm có thể hiểu được.

Chỉ là…

Sau đó La Sâm thở dài, ánh mắt hướng về màn hình.

“3 năm rồi, Hoắc thị đâ mua mảnh đất này với giá cao nhưng do chính sách nội bộ nên mảnh đất không thể khởi công và trở nên đổ nát. Bao nhiêu người cười nhạo vì Hoắc thị mất trắng nhưng lại phải dùng 3 năm để âm thầm xây dựng một võ đài quyền anh ngầm để hỗ trợ chim bay cá nhay.”

Chim bay cá nhảy ý chỉ những người có gia cảnh không trong sạch nhưng lại có tài.

“Tôi khá hiếu kỳ về người đứng sau nhà họ Hoắc.” – Bác sĩ Cố nói: “Với năng lực của nhà họ Hoắc thì không thể đạt đến cái trình độ đó được.”

“Nhà Tông Chính.” – La Sâm trả lời.

Bác sĩ Cố nhìn La Sâm.

La Sâm không cười: “Có thể dùng danh nghĩa của Thất gia để hợp tác vời nhà họ Giang lại càng có thể âm thầm cấu kết với nhà họ Hoắc, người này có thể một tay che trời nhưng cũng ngang tài ngang sức với Thất gia. Người như vậy ngoài đám người nhà Tông Chính ra thì còn ai làm được.”

Đối mặt với những lời này của La Sâm, bác sĩ Cố không nói thêm gì.

Từ khi rời khỏi nhà Tông Chính và thủ đô thì hắn sẽ không nhắc đến gia tộc này nữa.

Hôm sau.

Khi Mộ An An tỉnh dậy, toàn thân đều đau nhức, xương cốt như muốn rã rời.

Chỉ qua một đêm mà các vết thương trên cơ thể đều đau hơn gấp trăm lần.

Mộ An An thậm chí còn không thể đứng dậy.

Tiểu Cửu đang ở một nơi xa lạ và trong

hoàn cảnh như vậy nên cũng không thể ngủ ngon.

Nhìn Mộ An An nằm bất động trên giường, lo lắng hỏi: “Chị An ơi, chị không sao chứ?”

Mộ An An lắc đầu: “Chị ổn.”

Cô nghiến răng, thử đứng dậy nhưng không thành công.

Tiểu Cửu muốn dìu Mộ An An nhưng lại lo lắng đụng đến vết thương nên chỉ đứng một bên với vẻ mặt lo lắng cùng đôi mắt đỏ hoe.

Mộ An An xua tay: “Đừng khóc, đừng mít ướt thế, đây là hiện tượng bình thường thôi, vừa thức dậy nên xương cốt đang hồi phục, chị đánh răng xong là sẽ không sao.”

Nói xong, Mộ An An cố đứng lên lần thứ hai.

Mộ An An vừa ngồi dậy thì Tiểu Cửu lập tức dìu: “Chị An An, em có một cách.”

Cách gì?” – Mộ An An nghi ngờ, không

phản ứng gì với lời Tiểu Cửu nói.

Chỉ thấy vẻ mặt của Tiểu Cửu rất chân thành, Tiểu Cửu ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào Mộ An An rồi nói: “Em sẽ đi thay chị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK