Quách Ải Hoa lạnh lùng nỏi:
‘Thật ngại quá, tôi không cố ý. Nhà tôi có mẹ già đang bệnh, với lương một tháng của bệnh viện tài vụ thì tôi đền không nổi.”
Hiện trường im lặng. Không ai có thể nghĩ rằng bác sĩ Quách Ái Hoa cổ hủ lại có động thái như vậy, kể cả Mộ An An.
Khi Tiều Trân thấy vậy, cô ấy định tiến lên để phát biểu, nhưng Quách Ái Hoa là người nói trước: “Tôi đã thăng chức cho Mộ An An là vì bên trường học đã phản hồi với tôi rằng người này là thủ khoa chuyên ngành.
Sáng nay, tôi đưa cô ấy đi gặp vài bệnh nhân, những bệnh nhân đó là đồng nghiệp của bệnh viện, đều lần lượt phản hồi là chuyên nghiệp và năng lực phản ứng rất ưu tú.
Ngoài ra, tôi đã cho Tiểu Trân cơ hội tương tự vào tuần trước, nhưng cô ấy cho tôi phản ứng gì, các người biết không?”
Quách Ái Hoa nói xong khiến hiện trường đều im phăng phắc.
Tuần trước, Mộ An An còn chưa đến.
Bác sĩ Quách Ái Hoa đã đưa Tiểu Trân đi, có điều khi Tiểu Trân tiêm thuốc cho bệnh nhân đã ghi sai liều lượng, suýt chút thì mắc lỗi lớn rồi.
Sau đó, chính bác sĩ Quách ÁI Hoa là người cứu vãn tình hình.
Mọi người nhìn nhau, hầu hết đều hướng mắt về Tiểu Trân.
Chu Mộng Lan – người luôn bảo vệ Tiểu Trân, lúc này lại cảm thấ
xấu hổ, bà ấy chỉ là một sứ giả chính nghĩa, cũng không nói bất cứ điều gì vào lúc này.
Bác sĩ Quách Ái Hoa không muốn nói nhiều: “Được rồi, đừng làm ồn ở đây nữa. Nếu các người có ý kiến gì với tôi thì trực tiếp khiếu nại với viện trưởng. Đừng làm loạn khoa cấp cứu của tôi lên.”
Bác sĩ Quách Ái Hoa dứt lời rồi nhìn về Mộ An An, sau đó hướng mắt về Chu Mộng Lan nói: “Vừa nãy chỉ là ví dụ thôi, điện thoại đem sửa đi rồi gửi hoá đơn cho tôi.”
“Không, không cần, tôi..” Chu
Mộng Lan nói lắp bắp, chưa dứt câu thì bác sĩ Quách Ái Hoa đã rời đi.
Mặc dù bác sĩ Quách Ái Hoa đã
rời đi, nhưng hiện trường vẫn rất gượng gạo.
Vừa nãy, Chu Mộng Lan dẫn người công kích Mộ An An ác liệt như vậy, giờ đây lại xấu hổ lảm sao.
Trong một lúc, hiện trường không ai lên tiếng.
Mộ An An không muốn gây rối, sự việc đã được giải quyết nên cô định rời đi. Nhưng khi bước chân vừa nhấc lên thì Mộ An An liền thu lại.
Cô quay người đối mặt với mọi người, sau đó hướng mắt về Tiểu Trân và nói: “Không cần bồi thường nữa, vừa nãy tôi có hơi nóng giận. Còn chuyện mấy người nói tôi cướp đi cơ hội của Tiểu Trân, muốn tôi trả lại cơ hội đó cho cô ta thì xin lỗi, tôi không
làm được. Hôm qua, tôi vừa thắt tình, cả đêm không ngủ, nhưng hôm nay tôi đã uống 3 lon coca lạnh, 3 ly cà phê đá để giũ’ cho bản thân tỉnh táo khi đối mặt với bệnh nhân. Không chỉ vì bộ đồ tôi đang mặc, mà còn vì cơ hội của bác sĩ Quách Ái Hoa cho tôi. Tôi biết, cơ hội không dễ dàng có nên khi có thì tôi nhất định sẽ nắm bắt. Huống hồ, nếu tôi không nỗ lực nắm lấy cơ hội, mà dễ dàng trao cơ hội cho Tiểu Trân thì tôi cảm thấy đó là một sự sỉ nhục với cô ta.”
Không ai đáp lại Mộ An An. Thậm chí, có người không dám nhìn Mộ An An. Chu Mộng Lan còn xấu hổ hơn.
Quách Ái Hoa đã cho Tiểu Trân một cơ hội vào tuần trước, đã nhiều lần đưa Tiểu Trân đi theo bên cạnh, nhưng Tiểu Trân lại
liên tục mắc lỗi và chính Quách Ái Hoa là người cứu vãn tình hình, không ai ở hiện trường mà không biết chuyện này.