Cùng lúc đó, người quản gia có mâu thuẫn với Mộ An An hôm qua đang bước ra khôi biệt thự chính và đi tới chỗ ông lão, cung kính cúi đầu.
Mộ An An không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nhưng từ tình huống này thi danh tinh cùa ông lão đã rõ.
ông Tông Chính.
Cách sắp xếp và khí chất như vậy thì ngoài ông ra, Mộ An An thực sự không nghĩ ra được ai.
Mộ An An đứng ở một góc xem một lúc.
ông Tông Chính bước vào biệt thự chính, nhưng Mộ An An hoàn toàn không thấy Thất gia.
Kể cả người phụ nữ xuất hiện trên TV lúc nãy cũng không thấy.
Trong lòng Mộ An An cỏ nhiều khúc mắc, nhưng bây giờ cô rất lý trí.
Vừa nãy mới nổi giận xong, tổn thương, buồn cũng buồn rồi, khóc cũng khóc rồi.
Cô cũng không phải là người trốn
tránh.
Cỏ chuyện gì thì một dao một dao, đau thì đau tới chết. Nhưng cô nhẩt định phải làm rõ chuyện này.
Cô đã bên cạnh Thất gia 8 năm, hiểu rõ sự yêu thương của người đàn ông nãy đối với cô và cũng hiểu rõ người đàn ông này giữ lời hứa chừng nào.
Chuyện gì đã đồng ý với cô thì cho dù chứng đau đầu có tái phát cũng sẽ nhớ.
Trước giờ anh không phải người thất hứa.
Vậy nên cô nhất định phải tìm người hỏi cho ra lẽ.
Hỏi ra lẽ chuyện tối nay thi phải hỏi chuyện tại sao mai ông đến
mà đột nhiên lại xuất hiện giờ này.
Còn có người phụ nữ đó, sao không xuất hiện!
Mộ An An không đợi lâu, cô vỏng ra sau biệt thự chính đi vào.
Cô leo tường đến tầng hai, từ phòng của Thất gia đi vào.
Căn phòng tối đen, lạnh lẽo.
Nhắc mới nhớ căn phòng này đã một ngày không ai vào.
Đôi mắt của Mộ An An không tốt, ánh sáng như vậy vốn không thấy gi cả, nhưng cô lại không có ý định mở đèn.
Dựa vảo ký ức của mình, cô sờ đến vị trí chiếc giường và ngồi lên đó.
Ngồi chưa được mấy phút thì cảm thấy vai rất đau, sau đó thi ngã quỵ xuống trên nền đất.
Cửa sổ không đóng, rèm không kéo, ánh trăng bên ngoải cùng ánh đèn quyện lại rọi vào, chỉ có thể miễn cưỡng thấy chút ánh sáng.
Mộ An An yên lặng ngồi trên thảm và dựa vào giường.
Rất yên lặng và ngoan ngoãn ờ đó đợi.
Như những năm đó khi mới vào Ngự Viên Loan, Thất gia bận việc nhưng cô rất ỷ lại vào người đàn ông này, nên tối nào cũng Ịén chạy đến phòng Thất gia lẳng lặng ngồi trên thảm, không khóc không ồn đợi người đản ông quay về.
Khi có tiếng mở cửa, Mộ An An nhìn qua.
Biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng cô nắm bàn tay lại thành nắm đấm vả trong tâm thế rất căng thẳng.
Khi cánh cửa được mờ ra, luồng sáng bên ngoài chiếu vào. Kế đó, trong phòng sáng lên mà không cần bật đèn, kích thích đôi mẳt vốn nhạy cảm của Mộ An An.
Cô nhắm mắt lại trong vô thức, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.
Mộ An An cố mở mẳt ra, hơi mờ nhưng cô thấy người đang đóng cửa lại.
Một giọng nữ vang lên bên tai: “Cô An An, đã lâu không gặp.”
Giọng nói nhẹ nhàng, Mộ An An nghe thì cau mày và không trả lời.