“Suy nghĩ gì vậy?” Tông Chính Ngự chỉ ném ra một câu, sau đó tháo khẳu trang xuống, cầm đũa lên, gắp tôm vào bát.
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự gắp tôm cho vào miệng, nhai chậm rãi.
Vẻ mặt cô cứng đơ.
Mộ An An trơ mắt nhìn Thất gia ản miếng đầu tiên, miếng thứ hai, miếng thử ba.
“Thất gia, chú không cho cháu một miếng à?” Mộ An An chống tag lên bàn, nghiêng đầu hỏi.
Người đàn ông nói: “Sau này tránh xa Tiểu
Cửu một chút.”
Mộ An An khó hiểu.
Tiểu Cửu thì liên quan gì đến việc cô ăn hả sản?
Thất gia: “Ảnh hưởng đến IQ.”
Mộ An An không nói gì, cầm đũa và gắp thịt gà ản.
Cô rất thích ăn thịt gà.
Có thể nói thịt gà là món Mộ An An thích nhất trong menu.
Trong thời gian luyện cơ bắp, ngày nào cũng ăn ức gà.
Cô thấy không có gì cả, vả lại còn rất ngon.
Thỉnh thoảng, cô sẽ ản gà rán và uống bia.
Kiểu án này bất nguồn từ một bộ phim truyền hinh nước ngoài nồi tiếng cách đây vài nám.
Vào thòi điểm đó, câu nói của nữ chính ‘đợt tuyết đầu mùa rất thích hợp ản gà rán và uống bia’ đã gây nên một cơn sốt.
Mộ An An đã thử sau khi cơn sốt đó qua đi, cảm giác rất tuyệt.
Chỉ là món gà bây giờ cô ản có hơi nhạt ■ nhẽo.
Nhất là khi ngẳng đầu thắy người đàn ông đang ăn từng miếng thịt cua, thịt tôm thì có hơi bứt rứt.
Cảm giác như một cơn đau tim.
Mộ An An không khỏi đưa mắt vô hồn nhìn người đàn ông đổi diện.
Tông Chính Ngự không định cho cô ản.
Cô dễ bị dị ứng với hải sản, ăn một chút thì da sẽ đỏ lên.
Lúc nãy là anh chỉ chọc ghẹo đứa trẻ này, nhưng khi thấy đứa trẻ này trừng mắt, anh nhịn không được mà cười.
Tông Chính Ngự đặt đũa xuống, nhịn cười và vươn tay bóp cằm Mộ An An, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Bạn nhỏ, gần đây tính tình rất thất thường, biết không?”
“Thật ngại quá, tính tình bạn nhỏ này trước giờ vẫn vậy. Trì hoãn việc ản uống của bạn nhỏ thì bạn nhỏ sẽ cắn người đó.” Mộ An An khó chịu hất tay Thắt gia ra.
“Bạn nhỏ cắn người hơi đau. Nhất là khi uống say.” Đột nhiên Thất gia nói ần ý.
Mộ An An không nói gì, nhưng khi nghe đến câu thử hai thì Mộ An An liền hiện lên cảnh tượng rời khỏi quán bar sau bữa tối ỏ’ bệnh viện ngày hôm đó.
Mặt cô ngay lập tức đỏ ửng lên.
Một lúc sau mới nói: “Chú nói gì, cháu không hiểu.”
Lẩm bẳm một hồi, cô bắt đầu ản.
Tông Chính Ngự nhìn đứa trẻ với lương tâm cắn rứt, khóe miệng anh cong lên.
“Ồ, quên mất. Bạn nhỏ uống rượu rồi phát điên, ngày thử hai tỉnh dậy thì không chịu nhặn.” Thất gia nói.
Khuôn mặt Mộ An An vốn đã ửng đỏ, nhưng sau nhiững lời này, khuôn mặt cô hoàn toàn đỏ bừng, bỏng rát.
Mộ An An uống say rất nhiều lần.