Mộ An An với tay chạm vào chiếc kẹp tóc.
Khi trên khinh khí cầu ở thủ đô, Thất gia đã chò cô.Trên đó khắc một cành vật của Ngự Viên Loan rất phức tạp.Cô không thể quên cảnh trên khinh khí cầu khi anh ấy nói rằng cô chính là cảnh vật của Ngự Viên Loan.
Vô cùng ấm áp.
Mộ An An hất cằm, nụ cười rạng rỡ: “Thất gia, mẹ nhìn thấy cháu như vậy nhất định sẽ rất vui, đúng không?”
“Đúng rồi.” Tông Chính Ngự nói xong xoa gáy của Mộ An An rồi đưa cô ra ngoài.
Mộ An An cầm hoa trên tay và ngoan ngoãn đi theo Thất gia.Thỉnh thoảng hay nhìn xuống những bông hoa.Khi đi ngang qua tấm kính, cô không thể không nhìn minh trong gương.
“Thất gia, chú nói xem chiếc váy trắng này của cháu có cần phải tháy không, có phải không đủ ấm áp không? Mẹ thích cháu ấm áp một chút.” Mộ An An nói với chính mình trong gương.
Khi còn nhỏ thường sờ mặt cô rồi nói: “Làm sao, mẹ không đợi được muốn nhìn thấy An An trưởng thành, An An trưởng thành rồi nhất định sẽ trở nên thật ấm áp.”
Cô muốn cho mẹ xem vẻ mặt ấm áp đẹp nhất của mình.
“Kiểu trang điểm này của cháu có
phải không được đệp không? Có phải nên để mặt mộc đi gặp mẹ không hay là son môi hơi đậm, nên bôi đi một chút nhìn sẽ đỡ hơn?” Mộ An An lẩm bẩm.
Cô rất căng thẳng nhưng cô nhìn đả rất lâu, lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cười lạnh lùng.
Mộ An An không hiểu, thậm chí có chút giận dỗi: “Thất gia, chú cười gì?”
“Không có gì, vậy rất đẹp rồi.”
Mộ An An không trả lời, quay đầu nhìn tấm kính rồi chình lại tóc.
Hôm nay có chút gió, thổi đến tóc có hơi rối: “Chắc cháu nên chải lại tóc một chút nhỉ?”
Thất gia không nói gì, chỉ đứng sau Mộ An An đưa tay vuốt tóc
và túm gọn lại tóc cho cô.Sau đó, anh ấy lấy sựi dây chun màu đỏ đeo trên tay cột lại cho cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ An An cùng mái tóc được cột lên gọn gàng khiến các đường nét trên gương mặt cô nổi bật hơn, là một vẻ đẹp rất thanh khiết.
Mộ An An nghiêng đầu, sờ cọng thun: “Thất gia, chú vẫn luôn đeo nó.”
“ừ, đứa trẻ nào đó làm mất nên giận dỗi, rất khó dỗ.” Thất gia gật đầu rồi áp sát người vào.
“Làm gì có chứ! Rõ ràng là rất dễ
dỗ mà…..” Mộ An An biện bạch,
lẩm bẩm một câu.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy!” Mộ An An vô cùng
thật thà gật đầu nhìn Thất gia.
Chi là sau khi nói xong thì bản thân cũng mỉm cười.
Cúi đầu xoa mũi, hình như khống dễ dỗ cho lắm…..
“Đi thôi.” Thất gia cười rồi cùng Mộ An An ra ngoài.
Mộ An An vẫn muốn nhìn vào gương: “Thực sự là ổn sao?”
“ừ.”
“Thật không?”
“Vừa đẹp vừa ấm áp, là đứa trẻ đẹp nhất.”