Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cả đời này cùa Tiểu Cửu cũng không biết anh bảy nhà cô ấy lại có hai mặt.
Nói xong, Tiểu Cửu dùng sức chọc Mộ An An.
Mộ An An dán mắt vào cái bánh,
nhưng giây kế tiếp cô đột ngột đứng dậy.
Trái tim run rẩy.
Ánh mắt từ từ hướng về người đàn ông đang quay lưng hứt thuốc ở ban công.
Dường như cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được là người đàn ông này mặc một chiếc sơmi, biểu cảm nghiêm tủc đối mặt với trứng gà, bột mi và kem.
Khi kí hợp đồng, biểu hiện của người đàn ông không nghiêm nghị như vậy.
Mùi vị thất bại một lần thì sẽ làm lại.
Vốn không có tính nhẫn nại, còn vl điều chỉnh mùi vị của bánh mà không ngừng làm lại.
Vừa bận việc vừa đối phó với bánh kem, lên mạng tra kiểu mà con gái thích, cũng tốn rất nhiều tâm tư.
Nhưng một phần tâm tư đó bày trước mặt cô, cô lại vô tinh chê xấu.
Mộ An An càng nghĩ, trong lòng càng khỏ chịu, như có kim đâm vào.
Cô cũng không quản nổi là Tiểu Cửu hoặc Hoắc Hiển sẽ nói gì, một mạch đi về phía ban công.
Khi Mộ An An mở cửa ban công, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, miệng còn ngậm điếu thuốc.
Mộ An An lao vào lòng người ông: “Chú Ngự!”
Giọng của Mộ An An như bị bóp nghẹn, mặt cô hoàn toàn áp vào ngực của Thất gia.
Tông Chính Ngự bỏ điếu thuốc ra: “Bị Tiểu Cửu ức hiếp à?”
Vừa nói xong, Thất gia liền kéo Mộ An An ra chỉnh lại mái tóc dính kem của cô: “Ta vác nó qua đây, chịu không?”
“Không phải.” Mộ An An vội lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Thất gia.
Trong phút chốc không nói nên lời.
Vừa nghĩ đến người đàn ông này có thể vì cô không ngại phiền phức nghiên cứu mùi vị của bánh kem, lên mạng tìm kiểu mà con gái bây giờ yêu thích.
Sao anh lại có thể tốt như vậy?
Sao lại có thể ấm áp như thế?
Mộ An An nghĩ đến rơi nước mắt, hai mắt đều đỏ hoe.
Tông Chính Ngự đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt đứa trẻ, lúc đó sắc mặt rất khó coi, nhìn vào phòng tiệc la lên: “Tông Chính Tửu!”
Tiểu Cửu trong phòng đang selfile, gọi như vậy liền bị doạ đến rơi cả điện thoại, vội vàng rời khỏi sofa chạy ra sau Tống Đình tìm chỗ trốn.
Mộ An An lau nước mắt, khó hiểu cười một tiếng: “Không phải, Tiểu Cửu không ức hiếp được cháu đâu, cháu xử lý em ấy rất ổn thoả.”
Thất gia không nói gì mà ôm lấy eo của Mộ An An.
Quay người đưa cô ra lan can: “Đó íà sao?”
“Rất cảm động. Chính là cảm thấy cháu giống như không rời khỏi chú được vậy.” Mộ An An nói.
“Vậy thì đừng rời xa.” Thất gia điềm tĩnh đáp, đưa tay chỉnh tóc cho Mộ An An rồi vén tóc cô ra sau tai.
Ngay lập tức, mái tóc dài mượt của cô đã xoã tung bay.
Làn gió mát nhẹ thoáng qua làm mái tóc cô bồng bềnh.
Ánh trăng chiếu vào đứa trẻ trong vỏng tay Tông Chính Ngự.