Sau đó hai người lại nhìn tiếp.
Đợi đến khi màn hình điện thoại dần tắt, Tiểu Cửu lại đưa tay ấn vào màn hình một cái.
Sau đó rồi sau đó nữa…..
Hai người cứ tiếp tục nhìn.
Như vòng tuần hoàn vậy.
Mộ An An nhìn hai người họ như hai kẻ ngốc.
Vịn vào tường lại gần hỏi một câu: “Hai người đang làm gì
vậy?”
Hai người họ không quan tâm cỏ, đầu kề đầu rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thường hay ấn một cái để đảm bảo màn hình không tắt đi.
Mộ An An lại gần nhìn hai người họ, sau đó cũng lười hỏi nên đem điện thoại qua.
Với hành động này, hai người họ ngẩng đầu cùng lúc nhìn chằm chằm vào Mộ An An.
Mộ An An mặc kệ, kéo màn hình lên xem.
Phát hiện giao diện cuộc trò chuyện của Hoắc Hiển và Tống Đình.
Chì là chẳng qua, giao diện cuộc trò chuyện có hơi trống trải.
Ngoại trừ dòng thông tin đầu tiên được hệ thống gửi về để thông báo đã thêm bạn thành công thì thông tin của Hoắc Hiển có thể so
sánh với việc bị hack và lừa gạt.
Miệng cô hơi nhếch lên, nhìn hai người họ hỏi: “Chuyện gì đây?”
Tiểu Cửu trả lời: “Thả thính Đình Đình đấy, anh ấy không kiềm chế được khi nhìn lén vẻ đẹp của Đình Đình sao? Đây là giúp anh ấy tán tỉnh vợ đấy!”
Tiểu Cửu lý lẽ thẳng khí hùng đáp lại, một chút cũng không chột dạ.
Ngược lại, sự nghiêm túc của Tiểu Cửu giống như tìm vợ cho Hoắc Hiển.
vốn dĩ đôi mắt đã to, nhưng khi nghiêm túc thì chỉ có bốn chữ: chân thành, ngây thơ.
Phản ứng của Hoắc Hiển khi nghe xong những lời Tiểu Cửu nói, trong chốc lát thì thay đổi thái độ.
Ban đầu, hắn có biểu hiện lớ ngớ giống Tiểu Cửu nhưng ngay lập tức nhấc chân lên rồi nói: “Cũng không có gì đâu, anh Hiển đây tán tỉnh nhiều người rồi nên không có vấn đề đâu.”
Mộ An An nhìn bộ dạng kỳ quặc của Hoắc Hiển, vẻ mặt có chút
khinh thường.
Cô đem điện thoại để lên bàn Hoắc Hiển: “Hai người có thể gửi….tin nhắn cho Tống Đình.”
“Tại sao?” – Em bé Tiểu Cửu hiếu kỳ, tỏ vẻ nghi ngờ.
Mộ An An không nói gì, chỉ hất hàm: “Chẳng phải gửi tin nhắn là biết liền sao?”
Tiểu Cửu nhìn Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển hoài nghi, cảm thấy bản thân là tay lão luyện trong tình trường mà bị người khác chỉ
dạy.
Nhưng vẫn hoài nghi, gửi dấu chấm hòi cho Tống Đình.
Kết quả…
Xin lỗi, bạn không phải bạn bè của đối phương.
Hoắc Hiển: ?
Tiểu Cửu: ???
Mộ An An bình tĩnh, rõ ràng là biết trước kết quả.
Tiểu Cửu ngẩn người một lúc, hất
hàm mắng một câu: “Đình Đình chết tiệt này, sao lại xoá người ta nữa, thích xoá lắm chứ gì! Tật xấu này chừng nào mới thay đổi đây.”
Biểu cảm khó hiểu trên gương mặt Hoắc Hiền lộ ra.