“Là tôi ép cô hay bản thân cô tự ép chính mình?” Mộ An An hỏi.
Ban đậu, nếu Tiểu Trân không làm điều đó thì Mộ An An cũng cho qua.
Cô luôn quan tâm đến vấn đề hoà hợp với đồng nghiệp.
Cảm thấy bản thân đến đây đẻ thực tập, học hỏi và tích lũy kinh nghiệm chứ không phải để kết bạn hay tranh luận với người khác.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô chỉ quá quan tâm đến sự hoà thuận với đồng nghiệp.
Hoà hợp cái gì mà hoà hợp.
Cô không chịu nổi sự ấm ức này! “Bây giờ, thời gian làm việc đến
rồi. Tôi phải đi, bản thân cô tự quyết định lảm sao bồi thường đi rồi đến tim tôi.”
Mộ An An xoay người rời đi.
Tuy nhiên, y tá phía trước đâ ngăn Mộ An An lại.
Tiểu Trân đằng sau đã quỳ xuống: “An An, tôi có thể trả lại điện thoại cho cô. Nhưng cô có thể đừng cáo trạng với bác sĩ Quách được không, tôi thực sự rất muốn cơ hội theo giáo sư học hỏi, cô có thể bỏ qua cho tôi không?”
Sắc mặt của Mộ An An không được tốt.
Chuyện điện thoại vẫn chưa được giải quyết, lại còn lôi bác sĩ Quách vào.
Mộ An An vẫn chưa lên tiếng, đã có người không nhịn được rồi.
“Tôi nói nè Mộ An An, chỉ là chiếc điện thoại nát thôi, còn cô thl sao?” Một người bưởc tới và đỡ Tiểu Trân lên.
Mộ An An nhận ra người này chính là Chu Mộng Lan – y tá trưởng của khoa cấp cứu, khoảng 40 tuổi.
Vì tuổi tác lớn hơn những y tá cùng khoa, lại còn là y tá trường nên thường coi mình là người lớn tuổi nhất.
Lúc này, bà ấy coi mình như một sứ giả của công lý, nhìn chằm chằm Mộ An An với vẻ mặt tức giận.
Chu Mộng Lan: “Trước đây, cô đã nhiều lần làm bẽ mặt Tiểu Trân
trước nhiều người cũng thôi đi. Bảy giờ, cô còn sỉ nhục người ta, Mộ An An, cô thật quá đáng!”
Lời nói đầy sự phẫn nộ của Chu Mộng Lan ngay lập tức được mọi người xung quanh đồng tinh.
“Đúng rồi, thật quá đáng. Làm gì cỏ ai bắt nạt người khác như vậy.”
“Ai cũng cần thể diện mà, một chút cũng không cho. Đoán là nhà có tiền nên kiêu ngạo thành như vậy rồi, thật kinh tởm!”
“Tôi sớm đã nghe nói chuyện liên quan đến Mộ An An, là một người rất kiêu ngạo. Bình thưởng, Tiểu Trân chăm sóc cô ấy không ít, vậy mà chỗ nào cũng không ưa Tiểu Trân. Keo kiệt và dố kỵ nên đã cướp cơ hội của Tiểu Trân mấy lần.”
“Tôi cũng nghe nói lúc trước bác sĩ Quách Ái Hoa đưa Tiểu Trân theo bên cạnh, nhưng vì cô ấy có người quen nên đã cướp đi vị trí cua Tiểu Trân.”
Xung quanh ngày càng có nhiều tiếng nới, thậm chí có người còn chỉ vào Mộ An An nói những lời thậm tệ.
Mộ An An đã thực sự tức giận.
Cô quay đầu lại và nhìn chằm chằm Tiểu Trân rồi hỏi: “Tôi không nể mặt cô trước? Tôi cướp cơ hội của cô? Tôi thường sỉ nhục và bắt nạt cô?”
Từng câu từng chữ mà Mộ An An hỏi đều rất rõ ràng.
Đôi mắt của Tiểu Trân đỏ hoe, nước mắt giàn giụa như thể bị sỉ nhục và ấm ức.
Cô lủi lại một bước: “An An, tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý làm hư điện thoại của cô, chỉ cần cô tha thứ cho tôi thì không quan trọng cô sỉ nhục tôi thế nào. Nhà tôi đang thiếu tiền, suýt chút tôi còn không thể tốt nghiệp đại học, là bác sĩ Quách Ái Hoa cho tôi cơ hội để tôi học hòi và phụ giúp bên cạnh cô ấy. Tôi thực sự rất trân trọng cơ hội lần này, cô đừng cướp cơ hội tốt của tôi được không?”
Tiểu Trân không đáp lại Mộ An An, ngược lại cô ấy còn thêm dầu vào lửa để tỏ rõ sự bi thương của mình.
Một người có gia cảnh không tốt, suýt chút không tốt nghiệp đại học được đang cầu xin người có tiền và gia thế như Mộ An An cho cô ấy cơ hội.
Bên cạnh tự nhiên không thiếu những hiệp sĩ chính nghĩa.
Nhất là như Chu Mộng Lan.
Bà ấy kéo Tiểu Trân về sau rồi chất vấn Mộ An An: “Mộ An An, bây giờ cô thực sự muốn ép chết người ta mới vừa lỏng sao? Cô đừng cho rằng cô có tiền, có gia thế thì cô là giỏi nhất! Mộ An An, tôi nói cho cô biết, tôi mặc kệ cô có gia cảnh gì, nhưng hôm nay tôi và tất cả mọi người ở đây thì cô đừng hòng bắt nạt Tiểu Trân! Cô ấy đến bệnh viện lâu như vậy, vẫn luôn rất cố gắng chăm chỉ học hỏi. Nếu lần này cô cướp đi cơ hội của cô ấy thì tôi nhất định sẽ đến bệnh viện báo cáo cô! Bệnh viện báo cáo cô không được thì tôi đến phương tiện truyền thông báo cáo cô!”
Chu Mộng Lan hét lớn.
Những người bên cạnh lập tức hô hào: “Đúng đó, lần này cô cướp cơ hội của Tiểu Trân thì chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau báo cáo lên viện trưởng.”
“Nếu bệnh viện có quan hệ như vậy thì không công bằng, vậy thì chúng ta là cái thá gì ở bệnh viện này chứ, tôi lập tức từ chức để báo cáo!”
“Người khác đều từng bước từng bước cố gắng, học hành cực khổ ngày đêm, dựa vào đâu mà để cô nhờ vào quan hệ đi đường tắc chứ?”
“Quan hệ rác rưởi!”
Những lời xúc phạm xung quanh cô càng lớn hơn, thậm chí có người còn chỉ vào Mộ An An để
nhục mạ cô.